Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1165: Đến trước xếp trước, đến sau xếp sau (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Nhà họ Long là một gia tộc rất thần bí, đi ra từ vùng đất Nơi Không Thể Biết, nhưng rất ít khi ra ngoài đi lại.
Nghe nói người nhà họ Long có huyết mạch thần long, nếu huyết mạch thức tỉnh, thậm chí có thể hóa thành một Thần Long.
Hơn nữa nghe nói nhà họ Long tồn tại cảnh giới Yên Diệt đấy, chỉ là không muốn đi ra ngoài hoạt động mà thôi.
Đương nhiên đây là chuyện tầm phào.
Nhìn ánh mắt của những người xung quanh, con cháu thế gia này càng thêm đắc ý.
Lần này vất vả lắm mới xin được gia chủ cho ra ngoài tham gia cuộc thi đấu võ, không ngờ nhà họ Long vốn luôn ẩn cư lại có tiếng tăm như vậy.
Chủ sạp cũng hoảng sợ khi nghe tên tuổi nhà họ Long, có chút khó xử nhìn Tiêu Trần.
"Anh bạn, anh nhìn xem cái này..." Người đàn ông đưa túi của Tiêu Trần lại cho Tiêu Trần.
Mặc dù làm ăn đều chú ý đến thứ tự trước sau, nhưng có một số người đám tán tu bọn họ không dám trêu vào.
Hơn nữa hai trăm viên linh thạch cực phẩm quá hấp dẫn.
Con cháy thế gia dương dương đắc ý nhìn Tiêu Trần, còn nhướng mày khiêu khích.
Cô bạn đồng hành bên cạnh gã ngày càng quyến rũ.
"Đệch mợ nhà mày." Tiêu Trần mở miệng là mắng một câu kinh điển.
Xung quanh xôn xao một hồi, thô tục như thế là rất hiếm thấy trong giới tu hành.
Khuôn mặt của ông chủ sạp hàng ngay lập tức đỏ lên, như thể đã uống rất nhiều rượu.
"Ông con mẹ nó làm ăn không biết đếm sổ à, không biết thứ tự đến trước đến sau sao?"
Tiêu Trần tức giận giật lấy cái túi, đổ ra hơn một ngàn viên linh thạch màu tím bên trong.
"Bịch, bịch..." Nhìn đống linh thạch còn con mẹ nó là màu tím, có người rơi lệ đầy mặt rớt cái bịch ngay tại chỗ.
Giới tu hành không tiêu sái như người ngoài vẫn tưởng tượng.
Một số tu sĩ, đặc biệt là những tán tu có cuộc sống rất khó khăn.
Bởi vì hầu hết linh thạch đều do các đại gia tộc và quốc gia nắm giữ.
Họ phải cực kỳ tiết kiệm mới có thể gian nan đuổi kịp thời đại thủy triều.
Ông chủ nhìn gần một ngàn viên linh thạch màu tím, không kìm được phun một ngụm máu ra ngay tại chỗ.
Nếu vừa rồi mở ra nhìn, với nhiều viên linh thạch màu tím như vậy, thì việc tu hành mười năm tới của mình chẳng cần phải lo lắng nữa.
Những người xung quanh nhìn ông chủ hối hận đến mức xanh cả ruột, không có đồng tình mà đều chế giễu.
Đây là một trường hợp điển hình của việc thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Tiêu Trần chỉ vào ông chủ chịu không được đã kích ngã xuống đất.
"Đợi lát nữa ông đây sẽ thu thập ông."
Ông chủ nhìn ngón tay của Tiêu Trần đang chỉ vào mình, lông tóc toàn thân đều điên cuồng dựng lên.
Sau đó Tiêu Trần đột nhiên duỗi tay ra, tóm lấy gã con cháu thế gia.
Con cháu thế gia này cũng có vài phần bản lĩnh, vừa nghe tiếng gió gào thét thì lập tức phản ứng.
"Hừ!" Con cháu thế gia hừ lạnh một tiếng, đấm một quyền vào tay Tiêu Trần.
Những mảnh vảy rồng màu vàng kim đột nhiên bao phủ nắm đấm, mang theo một làn sóng xung kích khủng bố.
"Huyết mạch thức tỉnh." Những người xung quanh kêu lên.
Bàn tay Tiêu Trần bao lấy nắm đấm của thế tử trẻ.
Kết quả là ngay sau đó, chỉ nghe thấy từng tiếng răng rắc.
Sau đó là tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa.
Nắm đấm của con cháu thế gia phủ đầy vảy rồng này vậy mà lại bị Tiêu Trần bóp nát.
Tiếng xương cốt vỡ vụn khiến những người xung quanh tê dại cả da đầu.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, bóp nát nắm đấm của con cháu thế gia, sau đó dùng vũ lực kéo con cháu thế gia về phía mình.
"Uỳnh!"
Tiêu Trần đấm một cú vào huyệt thái dương của gã, đánh khiến con cháu thế gia mắt nổi đom đóm, lung la lung lay như uống rượu giả vậy.
"Oạch!"
Không thể chống đỡ được, con cháu thế gia ngã lăn quay ra đất.
"Mau... Đi tìm... Vô Văn đại sư tới cứu tôi."
Ngũ quan con cháu thế gia chảy đầy máu tươi, nhìn bạn gái bị dọa ngốc, khó khăn hét lên.
"Ô... ô..." Cô ta giật mình một cái mới phản ứng lại, lao ra khỏi đám đông như điên.
Tiêu Trần chẳng thèm quan tâm đến cô gái kia, nắm lấy một nắm linh thạch màu tím trên mặt đất, nhét thẳng vào miệng gã xui xẻo kia.
"Có tiền rất giỏi đúng không? Thích chen ngang đúng không?"
Tiêu Trần hung dữ nhét lấy nhét để linh thạch, linh thạch hình thoi rạch ra rất nhiều vết máu trong miệng của con cháu thế gia.
Miệng đầy máu hòa với nước bọt không ngừng chảy ra.
"Ô ô ô~ Nhà họ Long của tao... sẽ không... sẽ không bỏ qua cho mày đâu."
Đến lúc này rồi mà gã này vẫn đang muốn dùng gia tộc để dọa Tiêu Trần.
"Bốp! Bốp!" Tiêu Trần tát hai bạt tai.
"Đừng nói là ông mày ra tay nặng, cho mày lựa chọn, hoặc là ăn hết sạch những linh thạch này, hoặc là ông mày sẽ đánh chết mày."
Người chung quanh nhìn một hồi đau lòng, lãng phí quá trời quá đất luôn!
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn gã xui xẻo kia, tò mò hỏi: "Cái này ăn ngon không?"

Bình Luận

0 Thảo luận