Trong một tháng qua, Huyết Linh trong cơ thể đã học được bảy tám phần thần thông có thể gia tăng sức mạnh của gia tộc cương thi.
Phản hồi từ Huyết Linh khiến cho Tiêu Trần sử dụng những thần thông này một cách dễ dàng, bất cứ khi nào phát huy sức mạnh, trên người Tiêu Trần sẽ bị che kín bởi những lá phù văn huyết sắc.
Sau đó, Tiêu Trần không còn yêu cầu Huyết Linh học cái gì nữa, để cho nó tự do phát huy, thích học cái gì thì học cái đó.
Nhóc con vui vẻ chạy trong mạch máu của Tiêu Trần suốt một ngày.
...
Ngôi sao thứ một trăm, cuối cùng, đến tháng thứ sáu, Tiêu Trần đã tập hợp đủ một trăm ngôi sao thuộc tính.
Khí lực của Tiêu Trần lúc này đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi, không chỉ giữa các nhịp thở, mà ngay cả giữa mỗi một động tác của hắn cũng rất "bá đạo".
Tiêu Trần ngồi trên một ngôi sao màu xanh lam, lặng lẽ nhìn về phía xa, Võ Thần Đạo mà hắn sắp bước đi càng ngày càng rõ ràng.
Dù đã hiểu rõ Đạo mình phải đi nhưng nếu muốn đột phá chỉ sợ trong một thời gian ngắn không thể nào thực hiện được.
Ngay khi Tiêu Trần chuẩn bị đứng dậy, đi tìm bảy ngôi sao cuối cùng vừa được sinh ra, thức hải lại sôi trào.
"Đã đến giờ rồi." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Sau đó, một bóng dáng mơ hồ đi ra khỏi cơ thể Tiêu Trần.
Dáng người cao ngất, trông rất nho nhã.
Hắn nhìn Tiêu Trần, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười nhẹ: "Tôi thích cậu, thích cậu lắm."
Tiêu Trần dường như cảm nhận được cái gì, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, rống lên một tiếng: "Cậu ra ngoài làm gì, trở về đi, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết."
Bóng dáng cười nhẹ lắc đầu, tiến lên một bước, nhẹ nhàng sờ sờ lên đầu Tiêu Trần: "Đã lớn rồi, sau này phải đi một mình rồi."
Tiêu Trần đang hoảng hốt, dường như nhìn thấy một thiếu niên đang mỉm cười bên bờ sông đầy liễu rủ vào mùa cỏ mọc cao, chim oanh bay lượn.
Lúc này nước mắt Tiêu Trần rơi lã chã, Tiêu Trần như nhìn thấy chính mình, thế nhưng đó không phải là chính mình.
"Đừng khóc, đừng khóc nè." Bóng dáng giống như một người cha già nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiêu Trần.
"Đáng lẽ tôi đã rời đi từ lâu lắm rồi, nhưng tôi không nỡ rời xa cậu, cậu vẫn luôn như một đứa trẻ, nghịch ngợm và tùy hứng."
Bóng dáng nhìn tinh không xinh đẹp thời gian chậm rãi trôi, tràn đầy lưu luyến.
"Thực ra, tôi đã sai rồi. Cậu đã sớm trưởng thành rồi, điều này khiến tôi yên tâm lắm."
Bóng dáng chậm rãi vươn tay ra rồi nhẹ nhàng vung lên, ánh sao hội tụ trên bầu trời chiếu vào trong cơ thể.
Thân hình của bóng dáng ấy bắt đầu dần dần ngưng thực, một thanh niên tuấn tú tay cầm quạt xếp, gương mặt tươi cười làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân.
Nhìn thấy bộ dáng này giống mình như đúc, Tiêu Trần lau nước mắt, trầm mặc không nói.
"Để tôi chơi một ván cờ tiếp theo với cậu nha." Thiếu niên mở chiếc quạt xếp ra nhẹ nhàng phe phẩy, phong lưu không thể tả.
"Nào."
Thiếu niên vung tay lên, quân cờ đen to như ngôi sao ầm ầm rơi xuống.
Rồi bóng dáng thiếu niên bỗng nhiên tiêu tán.
Tiêu Trần sững sờ nhìn nơi thiếu niên biến mất, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, bái một cái thật sâu về phía hư không vô tận.
Sau đó Tiêu Trần bước ra, trong nháy mắt đã đến một đại thế giới, quan sát phía dưới, náo nhiệt đều là "giả".
Khẽ đưa tay ra, một quân cờ màu trắng xuất hiện trên vòm trời.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng thiếu niên kia xuất hiện ở trên một đại thế giới khác, một quân cờ màu đen bao phủ bầu trời.
Tất cả các sinh linh trong đại thế giới dường như trong thời khắc này cảm nhận được thiếu niên, tất cả đều bái lạy thật sâu đối với trời xanh.
Tiêu Trần lại bước ra một lần nữa, đi đến một đại thế giới khác, quân cờ trắng che khuất bầu trời.
Khí thế bá đạo không chút nào che dấu, vạn vật sinh linh đều quỳ xuống bái lạy.
Hai người dùng tinh không làm bàn cờ, cùng chơi một ván cờ lớn chấn động quá khứ và hiện tại.
Thời gian dần trôi, khí thế bá đạo trên người Tiêu Trần trở nên rất nhạt, các sinh linh trên thế giới không còn quỳ lại hắn nữa, mà biến thành cúi đầu thật sâu.
Thiếu niên cảm nhận được sự thay đổi của Tiêu Trần, mỉm cười gật đầu.
Khi quân cờ trắng kết thúc hạ xuống, khí thức thân thể Tiêu Trần đã được khống chế, không còn khí thế bá đạo nữa.
Mặc dù đã mất đi khí thế bá đạo, nhưng sức hấp dẫn không cách nào diễn tả đó lại càng thêm cường thịnh.
Vào hôm đó, Tiêu Trần từ Bá đạo trở thành Vương đạo, bước vào Võ Thần Cảnh.
"Tạm biệt nhé, chúc cậu mọi điều tốt đẹp nhất."
"Nếu một ngày chúng ta chiến thắng, hãy nhớ báo mộng cho tôi biết, tôi sẽ vui lắm đấy."
Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên bên tai Tiêu Trần.
Tiêu Trần hung hăng vỗ vào ngực mình, dùng hết tất cả sức lực của mình rống lên.
"Tôi sẽ nhất định không phụ sự nhờ vả đâu."
Đây là một lời hứa với thiếu niên, cũng là một lời hứa với chính bản thân mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận