"Cả nhà ông mới có bệnh ấy, lão tử gọi người." Tiêu Trần thật muốn tiến lên xé xác lão già này, rõ ràng là ngầm giễu cợt chính mình có bệnh.
"Đừng nóng giận mà, tức giận tổn thương gan lắm." Ông lão cười híp mắt xách sọt thuốc, đi về phía gian phòng nhỏ bằng mây trắng.
"Còn thất thần làm gì đấy, đuổi theo đi!" Ông lão quay đầu lại vẫy tay với Tiêu Trần.
Tiêu Trần trợn trắng mắt theo ông lão vào gian phòng nhỏ bằng mây trắng.
Vừa bước vào gian phòng nhỏ bằng mây trắng, khung cảnh trước mặt đột ngột thay đổi.
Một hồ sen cực lớn xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, bản thân Tiêu Trần đang ở trong một ngôi đình nhỏ ở trung tâm của hồ sen.
"Ngồi đi." Ông lão đặt cái sọt xuống, ngồi xuống ghế đá.
"Cậu cảm thấy cái hồ sen này thế nào?" Ông lão không chẩn đoán bệnh cho Tiêu Trần, ngược lại hỏi một chuyên không liên quan này.
Tiêu Trần giương mắt nhìn lên, nhìn thấy trên hồ sen là từng chiếc lá sen, những chiếc lá sen này rất cao, giống như những bộ quần áo duyên dáng yêu kiều đứng đó.
Giữa lá sen xen kẽ với những bông sen đủ mọi màu sắc đan tranh nhau đua nở, thật đẹp mắt biết bao.
"Đẹp lắm á, thì sao?" Tiêu Trần mất mặt trả lời.
Ông lão cười lắc đầu, vươn tay ra, một đóa hoa sen rơi vào trong tay.
Đây là đóa hoa sen sắp nở, hạt sen bên trong cũng đã chín.
Ông lão ngắt những cánh hoa sắp héo rũ xuống, tùy ý ném xuống hồ sen.
Khi những cánh hoa chạm vào mặt nước, sẽ hóa thành từng điểm ánh sáng huỳnh quang rồi biến mất không còn tăm tích.
Ông lão nhìn nhìn những hạt sen kia, trong số đó rõ ràng có một hạt màu vàng.
Ông lão cười nói: "Nhãi con cậu thật là may mắn, cậu vừa tới vậy mà lại xuất hiện hạt sen vàng này."
Tiêu Trần trợn tròn mắt: "Thì sao? Ông còn muốn tiểu gia nấu canh hạt sen à?"
Ông lão không để ý đến giọng điệu của Tiêu Trần, gỡ hạt sen vàng kia ra, sau đó nhẹ nhàng nói chuyện, rồi bắn hạt sen vào trong hồ.
Hạt sen vàng bắn ra một chút bọt nước, sau đó mặt nước lăn tăn gợn sóng hư ảo, Tiêu Trần dường như nghe thấy tiếng khóc của một đứa con nít.
"Lại một đạo thể khác sinh ra rồi." Ông lão cười híp mắt phất phất tay.
Bên trên mặt nước lăn tăn, một bức tranh hiện ra.
Hình ảnh có lẽ là một gia đình giàu có đâu đó ở Liên Hoa Động Thiên, trước nhà cao cửa rộng đang đóng chặt, có hai con sư tử đá uy vũ khí phách.
Sau đó ông lão đưa một ngón tay ra, trước nhà cao cửa rộng đó bỗng nhiên xuất hiện một tia kim quang, sau đó là một cái lá sen.
Tiếng khóc của một đứa trẻ truyền đến từ phía trên lá sen kia.
Tiêu Trần nhìn thấy rất chi là thú vị, hỏi: "Đứa nhỏ này là do hạt sen vàng kia biến thành sao?"
"Đúng vậy, hạt sen vàng mấy vạn năm cũng không sinh ra một hạt. Ba mươi năm trước, sinh ra một Lạc Dương. Không ngờ tới ba mươi năm sau, lại sinh ra một hạt khác. Cho nên lão phu mới nói, cậu thật may mắn, nhóc con này là đạo thể kế tiếp." Ông lão cười híp mắt gật đầu.
Ông lão nói tiếp: "Nhãi con cách nói của cậu sai rồi, cậu phải nói là toàn bộ Liên Hoa Động Thiên đều là do hạt sen biến thành."
Tiêu Trần sững sờ, điều này thật có chút không thể tin được, Lưu Thiên Tứ, Lữ Linh Đồng, những người sống bằng xương bằng thịt này, vậy mà lại đều là do hạt sen biến thành. Quả nhiên đại thế giới không thiếu những điều kỳ lạ.
Tiêu Trần hướng về những đóa sen đang nở rộ kia, những hạt sen này có thể biến thành vật sống bằng xương bằng thịt, chỉ sợ đều là tuyệt thế trân bảo.
Ông lão như nhìn ra được Tiêu Trần đang nghĩ gì, cười đắc ý nói: "Tim Sen Thất Thải này là thứ đáng tự hào nhất trong cuộc đời của lão phu, dày công vun đắp một trăm ngàn năm. Thậm chí so với hồ lô trên người tiểu huynh đệ cũng không thua kém bao nhiêu đâu."
"Hả?" Tiêu Trần đơ người.
Sau đó Tiêu Trần lấy ra một cái hồ lô to bằng ngón tay cái từ trong ngực của mình ra. Lúc trước khi Tiêu Trần chuyển sinh đã sinh ra từ hồ lô này.
Hồ lô này trải qua sự luyện hóa của các mẹ, mặc dù Tiêu Trần không có sức tu hành cũng có thể sử dụng được.
Tiêu Trần lắc cánh tay hai cái, hồ lô nhanh chóng lớn lên bằng một chai Coca.
Nhìn hồ lô, Tiêu Trần có chút kinh ngạc, nghe giọng điệu của lão già này, chẳng lẽ hồ lô này còn có cái gì kinh người à?
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Trần, ông lão cũng có chút mờ mịt, hỏi: "Nhãi con, cậu không biết lai lịch của hồ lô này sao?"
"Ông nói đi." Tiêu Trần nảy sinh hứng thú, dù sao hồ lô này có thể coi như một người mẹ khác của mình.
"Có thể cho lão phu nhìn xem một chút được không?" Ông lão vừa hỏi vừa chỉ vào hồ lô.
"Tùy ý." Tiêu Trần đặt hồ lô lên bàn.
Ông lão cầm hồ lô lên, cẩn thận nhìn những hoa văn thần bí trên hồ lô, rất lâu sau mới gật đầu xác định: "Đúng vậy, có lẽ chính là một cây dây leo thuở thiên địa sơ khai kết ra đó."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận