Tiêu Trần đề cập qua rất nhiều lần việc này với đại ma đầu, nhưng hàng này một bộ dáng vẻ lạnh nhạt cũng đã hơn một tháng vẫn không có đáp án.
Tiêu Trần ma tính mở một con mắt, liếc Tiêu Trần nói: "Tôi là bác sĩ à?"
"Tôi" Tiêu Trần thế mà lại không thể nói lại.
"Tôi có thể chữa bệnh nặng sinh tử, nhưng loại nghi nan tạp chứng này lại không có biện pháp." Tiêu Trần ma tính lại bất đắc dĩ buông tay, hiếm có mang theo một ít tâm tình.
"Thế nào, ý của cậu là đứa bé này sẽ cứ như vậy?" Tiêu Trần tức giận nháy mắt xù lông, xông lên dùng tay bấm cổ Tiêu Trần ma tính điên cuồng lắc lư.
"Bà nội nhà cậu, có thể trị phải trị, không thể trị cũng phải trị, nếu không... hôm nay lão tử liền liều mạng với cậu."
Tiêu Trần ma tính bị bóp cổ vẫn là dáng vẻ sống chết mặc bay kia.
"Tôi không thể trị, không có nghĩa là không có người có thể chữa."
Tiêu Trần vừa nghe đã bị hấp dẫn, lập tức buông tay bóp cổ Tiêu Trần ma tính, lấy ra hai quả.
"Đại lão, ăn đi nè." Vẻ mặt Tiêu Trần nịnh hót đưa trái cây lên.
Tiêu Trần ma tính cũng không ngại, nhận trái cây gặm một cái, tiếp đó mới nói: "Mang nhóc kia cùng đi Liên Hoa động thiên, để cho lão đạo sĩ kia trị một chút là được."
"Cậu chắc chắn?" Tiêu Trần có chút hoài nghi.
Tiêu Trần ma tính gật đầu: "Lão đạo kia hoàn toàn có chút tài năng, vấn đề của Lạc Hoa cũng là hắn ta giúp giải quyết."
Nếu có thể nghe được "Có chút tài năng" từ trong miệng đại ma đầu, đây là thực sự là lần đầu tiên, xem ra lão đạo kia thật sự là có chút tài năng.
"Ờm đi chú ý đàng hoàng một chút, đừng quá kiêu ngạo." Giọng của Tiêu Trần ma tính lại có chút chần chờ.
Tiêu Trần lập tức nghe ra không đúng hỏi: "Bà nội nhà cậu, có phải là có chuyện gì lừa tôi hay không?"
"Ha hả, có không?" Tiêu Trần ma tính chuyên tâm gặm trái cây.
Tiêu Trần lại xông lên bóp cổ của hắn, "Cậu nha nhất định là có chuyện gạt tôi."
"Ha hả, tôi có chút chút thù hằn với lão đạo kia." Tiêu Trần ma tính đưa ra ngón trỏ và ngón cái của tay trái nhẹ nhàng nghiền một cái để cường điệu lời của mình.
"Ha hả, thù nhỏ sợ là không đội trời chung ấy, cậu nói rõ cho tôi, nếu không... Lão tử chết như thế nào cũng không biết!" Tiêu Trần cười nhạt.
"Được rồi!" Tiêu Trần ma tính nhàn nhạt nói một lần, tại sao phải có một chút chút ít thù với lão đạo sĩ kia.
Thì ra trước đây vì chuyện của Lạc Hoa, Tiêu Trần ma tính tìm được lão đạo sĩ.
Kết quả hàng này không nói hai lời, trực tiếp cắt dứt chân người ta, bức bách người ta cứu người.
Tiêu Trần nghe được mà suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Mụ nó đây gọi là chút thù?"
Tiêu Trần bưng tim, dáng vẻ phải chết, nếu mình bị cắt đứt chân, còn bị uy hiếp cứu người, vậy chắc chắn là cục diện không chết không thôi.
"Chuyện cũng không phải hỏng bét như vậy." Tiêu Trần ma tính thoải mái vỗ vỗ bả vai Tiêu Trần.
"Đừng kề bên lão tử." Tiêu Trần trợn trắng mắt.
"Tôi hứa với lão đạo sĩ kia tìm một đứa học trò cho hắn, việc này coi như xóa bỏ."
Ma tính suy nghĩ một chút tiếp tục nói: "Tôi thấy Tiểu Lộ đứa bé kia thật sự thích hợp, nếu như lão đạo sĩ kia có thể coi trọng Tiểu Lộ, có thể trị tổn thương của Tiểu Lộ, kinh mạch của cậu cũng có thể giải quyết, thù của tôi với hắn cũng có thể giải quyết luôn, Tiểu Lộ còn có thể có được một vị Đế sư."
Tiêu Trần vừa nghe, vừa giơ ngón tay lên: "Một mũi tên trúng bốn con chim, bàn tính của cậu gõ vang ghê á, cậu không đi làm BOSS phía sau màn lớn, thực sự là oan ức cho ngài."
"Tạm được thôi." Tiêu Trần ma tính không chút khách khí gật đầu.
Tiêu Trần lập tức phát hiện không thích hợp, Tiêu Trần ma tính nói điều này, đều là xây dựng trên điều kiện tiên quyết là lão đạo sĩ thu Tiểu Lộ làm đồ đệ mới có thể thực hiện.
"Ha hả." Tiêu Trần cười quái dị một hồi: "Vậy nếu lão đạo sĩ chướng mắt Tiểu Lộ thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Trần ma tính khoát khoát tay: "Cậu yên tâm, lão đạo sĩ kia tuổi đã cao, muốn đồ đệ mà sắp điên rồi, trước đây còn muốn thu Lạc Hoa làm đồ đệ, nhưng Lạc Hoa không chịu, cậu suy nghĩ một chút đi ngay cả Lạc Hoa phá thiên phú, mà hắn còn có thể nhìn trúng, đứa bé Tiểu Lộ kia, không chỉ thiên phú tuyệt hảo, hơn nữa tâm tính thuần lương, hắn không có lý do gì cự tuyệt."
"Lý do thì là lý do như thế, nhưng nếu vạn nhất người ta chướng mắt thì sao?" Tiêu Trần vẫn còn có chút lo lắng.
Lần này đi Liên Hoa động thiên là muốn một người mình cũng cho qua, có thể liên quan đến an nguy của Lãnh Tiểu Lộ, Tiêu Trần lại không muốn mạo hiểm.
"Cậu yên tâm đi, cùng lắm thì tôi lại đi cắt đứt chân của hắn một lần nữa." Tiêu Trần ma tính bị làm phiền hơi không kiên nhẫn.
Có những lời này làm cam đoan, Tiêu Trần mới bỏ đi lo lắng: "Được, khi nào đi?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận