Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 782: Cắt thịt người phóng khoáng lạc quan (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Bà lão rất muốn ngất đi, cũng muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, thế nhưng Tiêu Trần chỉ nói một câu, làm cho bà ta không dám làm gì cả.
Bởi vì Tiêu Trần nói: "Một khi bà có chỗ nào không thích hợp, tôi sẽ gọi cô gái nhỏ tên là Minh Nguyệt chữa tốt cho bà, khiến lăng trì này lại lặp lại lần nữa."
"Đúng rồi, cắt bao nhiêu đao?" Tiêu Trần nhìn bà lão hỏi.
Bà lão càng không ngừng đụng đầu vào giá chữ thập, gấp ba mươi lần 'vui sướng', làm cho bà ta muốn lập tức chết đi, đâu còn nhwos được đã cắt bao nhiêu đao.
"Minh Nguyệt, chữa cho tốt bà ta, rồi cắt tiếp." Tiêu Trần đen mặt, lạnh lùng nói.
Lưu Tô Minh Nguyệt sợ sệt chui ra khỏi lòng Tiêu Trần, bất đắc dĩ dùng sinh cơ xanh biếc bao phủ bà lão.
"Thằng súc sinh, mày sẽ xuống địa ngục, mày sẽ chết không được tử tế." Bà lão kêu gào tuyệt vọng.
"Ha ha!" Tiêu Trần vui vẻ cười.
"Thiếu tông chủ, cứu tôi, cứu tôi." Bà lão kêu gào với Long Diễm như một con người chanh chua.
Long Diễm chẳng thèm nhìn bà lão lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm Bảo Thuyền trên bầu trời, trong mắt chớp động ánh sáng không rõ.
"Thiếu tông chủ, mau cứu tôi, không phải ngài ưa thích người đẹp sao? Tôi biết nơi nào còn có người đẹp, chỗ của Linh Lung tiên tử đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên đại lục tôi cũng nắm rõ ràng rồi, tôi dẫn ngài đi, tôi dẫn ngài đi."
Bà lão như con chó già bị vứt bỏ, không ngừng kêu thảm.
Tiêu Trần nhìn Long Diễm đầy thâm ý, cười cười, cũng không nói lời nào.
Long Diễm bị nhìn đến toàn thân nổi đầy da gà.
"Lão tạp chủng, đừng nghĩ đến việc đi gây họa cho cô gái khác, ngày hôm nay bà phải cẩn thận cho tôi, ba nghìn đao, đếm sai cũng không phải làm lại."
Độc Hồn lại vung lên, tiếng kêu thảm của bà lão vang lên không dứt bên tai.
Lúc này đây mọi người Kính Hoa tông hiền lành cũng không qua khuyên Tiêu Trần cho bà lão này một cái thống khoái.
Các cô đều rất muốn Tiêu Trần cắt thêm mấy đao.
Thiện lương cũng không có nghĩa là các cô nhu nhược.
Thời gian từng giây từng phút trải qua, người đang quỳ đều phải chịu sự giày vò lớn lao.
Lớp thịt mỏng tán loạn trên mặt đất, lúc gió nổi lên, một số mảnh thịt nhỏ còn có thể bay theo gió.
Nếu như Tiêu Trần đi ứng cử vào làm cho quán mì thịt bò, đoán rằng sẽ được tuyển thẳng luôn, dù sao đao công này không ai có thể sánh được.
"Bao nhiêu đao?"
Tiêu Trần thình lình hỏi một câu.
Nửa người bà lão đều đã bị cắt sạch sẽ, người bình thường chắc phải chết luôn rồi.
Nhưng chung quy bà lão vẫn là đại năng bán Thần Vô Chỉ Cảnh, mặc dù hơi già chút nhưng thân thể vẫn rất mạnh mẽ.
Bà lão mở to cặp mắt đã vỡ khóe mắt, lẩm bẩm nói: "1453 đao, 1453 đao."
Tiêu Trần lắc đầu: "Bà già ấm ớ này, trí nhớ chán thế. Rõ ràng là mới có 1400 đao thôi."
"Minh Nguyệt, chữa trị cho mụ tạp chủng này thật tốt vào. Để còn làm lại lần nữa."
Lưu Tô Minh Nguyệt bịt chặt lỗ tai, chui ra khỏi lồng ngực Tiêu Trần. Tiếng kêu thảm kia thực sự khiến cô có chút không đành lòng.
Sinh cơ xanh biếc xông vào thân thể bà lão khiến xương trắng sinh ra thịt, tất cả lại khôi phục như lúc ban đầu.
"Lần này phải đếm rõ ràng vào, làm lỡ thời gian của mọi người thì không tốt lắm đâu, đúng không hả?"
Bà lão mở to đôi mắt vô thần, chết lặng nhìn Tiêu Trần rồi lẩm bẩm nói: "Tôi không đếm sai, tôi không đếm sai." Bà ta chưa từng nghĩ tới chết lại trở thành một loại hy vọng xa vời.
"Bốp! Bốp!"
Tiêu Trần đánh hai quyền vào huyệt thái dương của bà lão: "Bà già, còn dám mạnh miệng?"
Nỗi đau mà hai quyền này gây nên so với nỗi đau do cây đao kia mang tới quả thực có thể bỏ qua không tính.
Chỉ là bà lão không ngừng nói câu nói kia.
"Tôi không đếm sai, tôi không đếm sai."
Nhìn bộ dạng chết lặng của bà lão, Tiêu Trần ngượng ngùng sờ đầu nói: "Ầy, ha ha, coi như tôi hiểu lầm bà, sau tôi cho phép bà đếm sai một lần đấy!"
Lúc này, dường như dáng vẻ cà lơ phất phơ của Tiêu Trần đã trở về.
"Bao nhiêu đao rồi?"
"2999 đao."
Bà lão chỉ còn mỗi cái đầu là có thịt nhưng đôi mắt lại phát ra ánh sáng kinh người, bởi vì chỉ còn một đao nữa là có thể kết thúc rồi.
Tu vi cực cao khiến đầu óc bà ta vẫn luôn tỉnh như sáo. Thế nhưng chỉ có trời mới biết rằng bà ta đã hy vọng mình chỉ là một tu sĩ hạng bét, mau mau đau chết đi cho rồi. Đỡ phải chịu khổ nhiều như vậy.
"Đánh con mẹ nó rắm gì thế, lại thừa ra một đao kìa." Tiêu Trần giận dữ tát hai cái lên mặt bà lão.
"Minh Nguyệt, mau lết ra làm việc đi."
Lưu Tô Minh Nguyệt quệt mồm, vẻ mặt không vui chui tới.
"Hiệu quả của Sơn Thần Ngọc đối với người có tu vi cao sẽ càng ngày càng yếu, tu vi của bà ta sẽ từ từ trôi đi mất, cuối cùng sẽ biến thành người bình thường."
Lưu Tô Minh Nguyệt nhắc nhở.
"Mặc kệ bà ta chứ, đến lúc đó nói sau."
"Ah!" Ánh huỳnh quang màu xanh biếc lần thứ hai xông lên thân thể bà lão.

Bình Luận

0 Thảo luận