Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1648: Côn Lôn

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Hay là cậu mặc quần áo vào trước?" Thiếu niên ngượng ngùng nhắc nhở.
Sau đó Tiêu Trần mới nhận ra rằng mình vẫn đang khỏa thân!
Tiêu Trần toát mồ hôi hột khi nghĩ rằng tên này đã nhìn thấy tất cả của mình, dù sao thì danh tiếng của hắn đã bị hủy hoại tại đây rồi.
Nhìn thiếu niên vui vẻ, Tiêu Trần tức giận ném thiếu niên ra ngoài.
Mặc quần áo vào, Tiêu Trần vô thức sờ sờ cánh tay của mình, khẽ cau mày.
"Cậu đang tìm cái này?" Thiếu niên chạy lại lúc nào không rõ, trên tay cầm một trang sách, cười cười nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần gật đầu, đây là chuyện mà Bát Bà giao cho hắn làm, đến cũng đều đến rồi, cũng thuận tiện xử lý.
Thiếu niên nhìn trang giấy trắng, nói: "Đây không phải là đồ tốt lành gì, hay là tôi phá hủy nó cho cậu?"
Tiêu Trần đoạt lấy trang sách, đặt chúng trong ngực của mình, nói một cách tức giận, "Được hay không tự tôi có phán đoán."
Thiếu niên gãi đầu, thận trọng nói: "Nhưng tôi là sư phụ của cậu, cậu nên nghe lời tôi nhiều hơn."
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng từng li từng tí hèn mọn thiếu niên, Tiêu Trần thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, sư phụ trở thành cái bộ dạng này coi như chưa từng có, cũng chưa từng có người như vậy.
Tiêu Trần ngữ khí ôn hòa không ít, giải thích nói: "Đây là việc người khác giao cho tôi làm. Anh hẳn là không muốn đồ đệ của mình thất tín với người khác chứ."
Thiếu niên gật đầu như gà mổ thóc, " "Không hy vọng, không hy vọng..."
Thiếu niên nói xong liền nhảy đến bên cạnh Tiêu Trần, kéo ống tay áo Tiêu Trần nói: "Cậu cảm thấy thân thể có gì khác thường không?"
Tiêu Trần gật đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận được thân thể của mình.
Sau một nén nhang, khóe miệng Tiêu Trần khẽ giật.
Thân thể tái tạo này mạnh hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng, thậm chí còn mạnh hơn cả thân thể Kim Thân bất bại.
Tiêu Trần tùy tiện phất tay, trong không trung thế mà lại có tiếng gió và sấm sét.
Nhưng một chi tiết khiến Tiêu Trần cau mày.
Tiêu Trần phát hiện đôi tay của mình dị thường trắng nõn như ngà, mịn như ngọc, thậm chí còn có tia sáng vàng nhàn nhạt lóe lên.
Đây căn bản không phải là màu da mà một người bình thường nên có.
"Này, không tệ!" Thiếu niên giơ nắm đấm lên một cách đắc ý, "Tôi đã khắc phù văn võ thần vào xương của cậu."
"Cái gì?" Tiêu Trần có chút mờ mịt.
"Phù văn võ thần." Thiếu niên kiên nhẫn giải thích, "Đây là thứ ngưng đọng từ toàn bộ võ giả thời đại, nó mang theo số mệnh của vô số võ giả."
Tiêu Trần hiểu rằng thứ này là số mệnh kim long trong thời đại của chính mình.
Vật như là số mệnh, hư vô mờ mịt, nhưng lại ảnh hưởng tới hướng đi của toàn bộ đại cục.
Chỉ cần thêm khí vận của một thời đại cho bản thân, nếu không chịu được sẽ phải chết đấy.
"Này, không sao đâu, nếu là cậu nhất định không có vấn đề." Nhìn thấy Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến, thiếu niên an ủi.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy không thành vấn đề, dù sao thì đại đạo cũng đang bận bịt lỗ thủng, không có thời gian đếm xỉa bản thân, đừng để khí vận thời đại trên người, vậy thì cứ để trên người đi vậy.
Thiếu niên cười nói: "Những khí vận này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng sẽ đẩy cậu lên đỉnh phong thời đại. Ha ha, sư phụ đối xử tốt với cậu đúng chứ."
"Tôi rất cám ơn anh!" Tiêu Trần trợn tròn mắt, thứ này nếu là người khác đưa lên người, nhất định là mưu sát.
Bởi vì khí vận, những tu sĩ giỏi suy luận mới có thể phát hiện được, tìm kiếm khí vận trong giới tu hành cũng không có gì lạ.
Hơn nữa đây còn là khí vận thời đại, cũng coi như "dư nghiệt của triều đại trước", nếu bị Đại Đạo phát hiện thì nhất định sẽ bị truy sát không ngừng.
Điều này cũng giống như một vương triều mới đang cố gắng tiêu diệt huyết mạch của tiền triều.
Nhưng chuyện này đối với Tiêu Trần thì lại là chuyện khác, chỉ cần Tiêu Trần khôi phục lại thực lực, cộng thêm tu luyện võ công, thì Đại Đạo sẽ không có cách nào lấy được Tiêu Trần.
"Cậu muốn tạo ra quái vật?" Lúc này, giọng nói lạnh lùng lại lần nữa vang lên.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người Tiêu Trần.
Đây là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo bào trắng, trên áo bào trắng có một số hoa văn bí ẩn.
Nam nhân này cho Tiêu Trần cảm thấy kỳ lạ, nam nhân này trông giống một người, nhưng lại không có một chút nhân khí nào.
Có cảm giác đối mặt với nam nhân này giống như đối mặt với một viên đá vô cảm.
Hơn nữa ngay khi nam nhân này xuất hiện, trang sách Địa Thư trong ngực của Tiêu Trần dường như bắt đầu xao động không yên.
"Cậu thích xen vào như vậy?" Thiếu niên vốn luôn ôn hòa, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng.
Nam tử trung niên vẫn như đá, thờ ơ nói: "Áp khí vận to lớn như vậy lên thân thể, sau này hắn sẽ phát triển đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu tâm thuật bất chánh, có thể sẽ gây ra tai họa, diệt vong. Hai thần vương kia chính là tiền lệ. "

Bình Luận

0 Thảo luận