Lợi dụng lúc bóng đen còn đang bàng hoàng, Lưu Tô Minh Nguyệt nhanh chóng đưa thi thể Tiêu Trần đến nơi có ánh sáng.
Nhìn thấy thân ảnh Tiêu Trần sắp biến mất ở đây, bóng đen hét lên một tiếng chói tai.
Một tiếng thét chói tai, không khí chấn động không ngừng vỡ tan.
Miệng, mũi và tai của Lưu Tô Minh Nguyệt không ngừng đổ máu, nhưng cô không quay đầu lại, cô dùng sức lực cuối cùng để đẩy Tiêu Trần ra.
Bóng đen tức giận, nhấc chiếc bao trên mặt đất, mở bao lấy ra một cái đầu dính máu đen.
Cái đầu sống dậy trong tay bóng đen, tạo nên những tràng cười kỳ lạ.
Bóng đen ném nhẹ, đầu trong tay lao về phía vầng sáng với tốc độ cực nhanh.
Lưu Tô Minh Nguyệt muốn ngăn cái đầu kia lại, nhưng mới đi được hai bước, đã nặng nề ngã xuống đất.
Cứ như vậy một đoạn đường ngắn ngủi, đi đến kinh tâm động phách, máu tươi đầm đìa.
Bóng đen cầm lưỡi liềm lên chém vào thân hình nhỏ bé của Lưu Tô Minh Nguyệt, có vẻ cực ghét Lưu Tô Minh Nguyệt đã đưa Tiêu Trần đi, cái liềm đao mang theo từng cơn tiếng hét, đâm vào màng nhĩ đau nhức.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn chiếc liềm, nước mắt chảy dài vì tuyệt vọng.
"Tên lừa đảo, chưa đưa tôi ra ngoài chơi lần nào."
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, quệt miệng, bây giờ cô thật sự muốn cắn lỗ tai của tên lừa đảo này một lần.
Lưỡi liềm càng lúc càng gần, nhưng vừa sắp chém tới trên người Lưu Tô Minh Nguyệt, nó đột nhiên dừng lại.
Một bàn tay nắm lấy lưỡi lưỡi hái một cách đột ngột.
Một giọng nói có phần yếu ớt nhưng vẫn cà lơ cà phất vang lên.
"Cô cũng biết đấy, tôi rất sợ nợ nhân tình, đặc biệt là loại liên quan đến sống chết."
Lưu Tô Minh Nguyệt nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, chính là Tiêu Trần vẫn luôn ngủ say.
Chỉ nhìn một cái nhìn này thôi đã dọa cho cô toàn thân khẽ run rẩy.
Con mắt bên phải của Tiêu Trần đỏ như máu, con mắt bên trái có màu xanh sẫm như u đàm.
Khuôn mặt hắn được bao phủ bởi những hoa văn kỳ lạ màu xanh đen.
Tiêu Trần khẽ mở miệng, lộ ra một chiếc răng nanh dài.
Tay phải của Tiêu Trần đang cầm chiếc liềm, làn da cứng như thép, chiếc liềm này thậm chí không thể làm hắn bị thương dù chỉ là nhỏ nhất.
Mà trên tay trái của Tiêu Trần còn đang cầm một cái đầu người, chính là cái mà bóng đen vừa nãy ném xuống.
"Sao nào, bị vẻ ngoài anh tuấn của tôi mê hoặc rồi à?" Trông thấy Lưu Tô Minh Nguyệt sững sờ, Tiêu Trần trêu chọc.
"Anh... không đẹp chút nào."
Hai người giống như những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp, bắt đầu trò chuyện tại đây.
Bóng đen rú lên một cách điên cuồng, vô cùng tức giận vì hai người họ không để nó vào mắt.
Bóng đen đột nhiên giật chiếc liềm trong tay, muốn đoạt lại chiếc liềm từ tay Tiêu Trần.
Nhưng bàn tay của Tiêu Trần giống như gọng kìm, cái bóng không thể rút lại được gì.
Tiêu Trần nhìn bóng lưng nhếch mép: "Cô ở Chúng Quỷ lộ chạy đến Tang Tinh lộ để ngắm phong cảnh sao?"
"Chúng Quỷ lộ" cũng là một trong ba con đường mòn dẫn đến Bất Quy lộ, đồng thời cũng là con đường nguy hiểm nhất.
Loại bóng đen này tên là Oán Sinh, ngay cả Tiêu Trần cũng không biết nguyên nhân hình thành.
Thứ này rất hung dữ, sở thích lớn nhất chính là cắt đầu.
Một số đại năng đã bị hút vào Bất Quy lộ, nếu không giỏi chiến đấu, rất nhiều đều sẽ rơi vào tay của tên này.
"Ầm!"
Tiêu Trần dùng lực trên tay, chiếc liềm rỉ sét bị gãy.
Thân ảnh của Tiêu Trần đột nhiên biến mất, khi hắn xuất hiện trở lại, một bàn tay đã đặt trên vai bóng đen.
Tất cả diễn ra nhanh đến mức vượt xa phản ứng của não bộ.
Tiêu Trần nắm lấy cổ của bóng đen, nhe răng cười: "Lại dùng thủ đoạn nhỏ kia nữa đi, không phải mày có thân thể hư hóa sao?"
Bóng đen mở to đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng, tơ máu đỏ ngầu không ngừng lan tràn trong mắt.
Tại thời điểm này, nó thực sự không cách nào hư hóa, không khí xung quanh dường như bị biến dạng quỷ dị vặn vẹo. "Chết đi, chó chết."
"Chết đi, đồ khốn nạn."
Tiêu Trần tức giận kéo đứt cổ bóng đen.
Cơ thể của bóng đen đột nhiên sụp đổ, biến thành một thứ gì đó giống như một con giun đất.
Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt lên đầu, bế Xích Điệp được chia thành hai nửa lên.
Đi đến trước mặt Tu Xà, Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ đầu anh ta nói: "Tôi sẽ không để mọi người chết, chết rồi thì không thể báo đáp nữa."
Tiêu Trần lôi kéo thân thể to lớn của Tu Xà bên tay phải, Xích Điệp bên tay trái, và Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu, từng bước đi về phía điểm sáng.
Vô số bóng dáng méo mó bước ra từ không trung, nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
"Cút!"
Tiêu Trần gầm lên một tiếng, trong miệng lộ ra răng nanh, giống như một con quái vật muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
Sau một tiếng rống, cát đá đột ngột bay đi, toàn bộ con đường nhỏ vỡ vụn với tốc độ cực nhanh.
Vô số hình người vặn vẹo biến thành tro tàn.
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận