"Thật sao?" Tiêu Trần thần tính lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Tôi thề có Chúa." Vẻ mặt của Tiêu Trần rất "nghiêm túc".
"Đứa nhỏ" dễ lừa, Tiêu Trần thần tính đi tới, tuy rằng trên mặt tràn đầy không tính nguyện, nhưng vẫn là đem quả cầu phong ấn.
"Không cần biết cậu dùng phương pháp gì, hãy nuôi những con bọ nhỏ sinh sôi nảy nở cho tôi." Giọng điệu của Tiêu Trần có chút nghiêm túc.
"Hiểu rồi." Tiêu Trần thần tính đưa một ngón tay vào quả cầu phong ấn.
Khi rút nó ra một lần nữa, một lớp sương mù đen đọng lại trên ngón tay.
Điều kỳ lạ là con bọ nhỏ có thể nuốt chửng thế giới thần thức này lại không hề tấn công Tiêu Trần thần tính, mà chỉ lặng lẽ quấn lấy ngón tay cô.
"Thật là xấu." Đôi mắt thẳng đứng trên trán Tiêu Trần thần tính mở ra, chán ghét nhìn sương mù màu đen.
Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm, thấy không có vấn đề gì, nếu có thể nuôi loại khôi lỗi này trên diện rộng, tỷ lệ chiến thắng của hắn ít nhất cũng tăng lên gấp bội.
"Cậu biến trở về đi, trông không thể chịu nổi." Tiêu Trần nhìn chằm chằm đôi chân dài miên man của Tiêu Trần thần tính bằng ánh mắt "kinh tởm".
Tiêu Trần thần tính nheo lại đôi mắt to nhìn vô tội: "Cậu không thích sao? Vậy cậu còn nhìn chằm chằm người khác!"
"Tôi" Tiêu Trần rất muốn lên bóp cổ tên này, "danh dự" của hắn cứ như vậy mà biến mất.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến khó tin của Tiêu Trần thần tính, Tiêu Trần đỡ trán, biết vậy đã bỏ thuốc tên này.
"Được rồi, con bà nó chứ, cậu thích làm con gái thì cứ coi như là con gái đi."
"Hê hê, lão lưu manh là tốt nhất." Tiêu Trần thần tính ngồi trên đùi Tiêu Trần vui vẻ cười nói.
Tiêu Trần trợn tròn mắt, không có chút cảm giác nào với cái kẻ tuyệt thế vô song này.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, đối với Cẩu Đản bên cạnh nói: "Bé cưng, con chỉnh lý lại tình huống hiện tại của Địa Cầu, nhất định phải báo cáo chi tiết mọi tình huống cho ba, với lại bảo Thanh Y tới gặp ba."
"Dạ, vâng." Cẩu Đản vội vàng gật đầu, bóng dáng ngay lập tức biến mất.
"Lợn chết tiệt, anh lại đây cho tôi." Nhìn thấy Hắc Phong đang rón ra rón rén muốn chuồn đi, Tiêu Trần hung hăng trừng mắt nhìn tên này.
Hắc Phong cụp đầu heo xuống, đi đến bên cạnh Tiêu Trần, bất đắc dĩ nói: "Trần Ca Nhi, người anh em, bây giờ tôi là một con lợn nghèo lắm. Ngay cả tiểu đệ bên dưới cũng không có khả năng nuôi, méo còn cái đinh gì đâu."
Tiêu Trần cũng lười nói nhảm với tên này, chính mình không biết đức hạnh của đứa cháu này là gì sai?
Tiêu Trần nói thẳng: "Tôi cần một trận pháp không gian gấp khúc nhảy vọt có thể chạm thẳng tới hàng rào từ Địa Cầu. Hai yêu cầu là: một, tốc độ phải nhanh, tính ổn định phải cao; hai là khả năng vận chuyển phải mạnh, có thể vận chuyển được một đội quân quy mô lớn."
Hắc Phong nghe xong thì hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi.
Hắc Phong giận dữ vung vẫy móng heo: "Không có loại trận pháp này, cho dù có cũng không thể vận chuyển vật còn sống, không gian gấp khúc sẽ xé nát mọi thứ."
Tiêu Trần cau mày, gõ nhẹ vào tay cầm của chiếc ghế.
Hắc Phong nói không sai, nếu muốn vận chuyển quân quy mô lớn, nguy cơ không gian gấp khúc là quá lớn.
"Ngu thế!" Tiêu Trần thần tính trong ngực Tiêu Trần phồng má nói: "Dựng trận xong, không biết dùng pháp bảo bay vận chuyển quân hả, cần gì phải tự mình đi chứ."
Tiêu Trần gật đầu, đây cũng là một cách, nhưng pháp khí có thể chống lại sự xé rách hư không ở đâu ra bây giờ? Có phải chứa được người sống nữa?
"Bất Động thành của cậu quyên góp đi." Tiêu Trần đột nhiên nghĩ ra, chẳng phải trong tay tên thần côn này có sẵn một cái à!
"Mặt mũi của cậu lớn nhỉ, cậu muốn là tôi phải đưa hả? Lêu lêu lêu..." Tiêu Trần thần tính vẻ mặt khinh thường.
Tiêu Trần cũng lười nói nhảm với hắn, nói với Hắc Phong: "Mau bày trận càng sớm càng tốt, bất kể dùng phương pháp gì, toàn bộ tiêu hao cậu cứ tìm đến tôi thanh toán."
Người ta đã nói đến nước này rồi, không thể nói lời từ chối được nữa.
Hắc Phong gật đầu: "Được, nhưng không chắc có thành công hay không. Dù sao cũng không có kinh nghiệm của tiền nhân để tham khảo, hơn nữa khoảng cách tới hàng rào cũng quá xa."
Vẻ mặt của Tiêu Trần đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nếu thất bại thì chờ người ta đến làm thịt đi!"
Hắc Phong lau mồ hôi, hắn ta chưa từng thấy Tiêu Trần nói với mình bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy.
"Yên tâm đi." Hắc Phong hung hăng gật đầu heo.
Tiêu Trần gật đầu, cho dù Hắc Phong có vô liêm sĩ đến thế nào, hắn ta vẫn có thể phân biệt được nặng nhẹ đúng sai.
"Tiểu Long Nhi, cô giúp tôi thu thập tin tức về những đại thế giới đã biết hiện tại, chú ý tất cả mọi thứ, bao gồm cả thú tu."
Ngục Long đang đọc sách nghe thấy lời dặn dò của Tiêu Trần, không nói thêm lời dư thừa nào, bay thẳng lên trời.
"Còn tôi thì sao?" Thấy mọi người đã sắp xếp xong xuôi, Độc Cô Tuyết kéo quần áo của Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận