Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1437: Cản đường cướp bóc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Lưu manh." Tiếu Sương hất tay Tiêu Trần ra, bước ra ngoài.
Tiêu Trần cũng không ngăn cản cô ta, tự mình nằm trên ghế, ngâm nga một bài hát.
Tiếu Sương chưa bước được hai bước thì đã lùi lại với khuôn mặt tái nhợt.
Bởi vì cách đó không xa, trong rừng trúc âm u, một bóng dáng cao lớn đang dùng đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm cô ta.
Áp lực giống như một ngọn núi hùng vĩ này khiến Tiếu Sương có chút không thở nổi, trong rừng trúc này có một vị Thần Vô Chỉ Cảnh, hơn nữa còn là cấp cao nhất.
Nhìn Tiếu Sương bên cạnh, Tiêu Trần cười hì hì hỏi: "Có biết tại sao tôi không phơi bày thân phận của cô không?"
Nhìn thấy tên to con kia không đi tới, tâm tình của Tiếu Sương bình tĩnh lại một tí, vô thức trả lời câu hỏi của Tiêu Trần: "Tại sao?"
"Bởi vì trong xương của cô có loại lạnh lùng chỉ có của sát thủ, nhưng lại không có mùi máu tươi của sát thủ, cô có lẽ là người mới xuất đạo!"
"Mắc mớ gì tới cậu chứ?" Tiếu Sương giờ phút này người cũng như tên, khuôn mặt đầy băng giá.
Tiêu Trần lắc đầu: "Hình như không liên quan đến tôi, haha!"
Tiêu Trần cà lơ phất phơ nở nụ cười: "Cô có biết sở thích lớn nhất của nam nhân là gì không?"
"Không muốn biết." Tiếu Sương nhìn rừng trúc âm u, quay đầu đi vào phòng.
"Kéo nữ tử đàng hoàng xuống nước, dụ dỗ nữ tử phong trần hoàn lương."
"Cả nhà cậu đều là nữ tử phong trần ấy." Tiếu Sương rốt cuộc không nhịn được mà lớn tiếng mắng.
Trước giờ cô ta chưa từng gặp một loại người nào như Tiêu Trần, một mình mà có thể lầm bà lầm bầm hăng say như vậy.
Tiêu Trần da mặt dày lắm, nói hắn số một không ai dám nói số hai, đối mặt với chị gái xinh đẹp Tiếu Sương đang tức giận vẫn không ngừng lảm nhảm một mình.
"Không không không, cô nhầm rồi, sát thủ là một trong những nghề lâu đời nhất đấy, giống như những câu lan nữ tử kia, đều là khách phong trần."
"Khách phong trần là gì? Thực ra là những người trôi nổi không có gốc gác. Tôi đã từng biết một sát thủ, hắn ta tên là Dạ, không biết cô có biết hắn ta hay không."
Tiêu Trần nói xong, tự lắc đầu: "Chắc có lẽ không biết, dù sao Dạ chỉ là một người trong giang hồ."
Tiêu Trần nhớ lại chuyện cũ, nhớ đến cái tên thích tự xưng là sát thủ, nhưng chưa từng giết một người nào, Dạ.
Tên đó khi giết người, hắn ta vẫn luôn tươi cười, Tiêu Trần chưa bao giờ thấy một sát thủ nào vui vẻ như thế.
Tiêu Trần hỏi hắn ta tại sao lại cười.
Dạ luôn cười lắc đầu không chịu trả lời.
Cho đến một ngày, Tiêu Trần phát hiện ra thi thể của hắn ta, dưới thi thể hắn ta là hai đứa trẻ còn thoi thóp.
Rốt cuộc Dạ không còn cười nữa, nhưng Tiêu Trần cảm thấy tên kia vẫn đang cười.
Sau này Tiêu Trần mới hiểu được lý do tại sao Dạ luôn cười, là vì trong cuộc sống của hắn ta, chỉ có tiếng cười là thứ duy nhất hắn ta có.
Kể từ đó, Tiêu Trần cũng thích cười, rảnh háng không có việc gì làm cũng sẽ nở nụ cười.
"Sao cậu không nói gì nữa vậy?" Không biết bao lâu sau, Tiếu Sương vác một chiếc ghế bằng tre nhỏ đến ngồi bên cạnh Tiêu Trần.
Tiêu Trần hớn hở tươi cười, trả lời câu hỏi: "Sao, không ngủ được à?"
Nhìn rừng trúc lờ mờ Tiếu Sương lắc đầu: "Tôi đã lâu rồi không ngủ."
"Mà này, khi nào thì cậu mới thả tôi đi."
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Trước khi cô rời thuyền, cô phải ở trong tầm mắt của tôi."
"Tại sao?" Tiếu Sương nhíu mày thật chặt.
"Sợ cô sẽ làm điều gì đó, cũng sợ cô sẽ ngỏm củ tỏi ấy."
"Không cần cậu quan tâm đến sống chết của tôi."
"Hoa tàn có ngày hoa khác sẽ lại nở, đời người già đi sẽ không trẻ lại bao giờ, cần gì chứ!" Nói xong Tiêu Trần nằm trên ghế trúc, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của Tiêu Trần, sắc mặt Tiếu Sương âm tình bất định, cô ta thật sự không hiểu, thiếu niên này rốt cuộc muốn làm cái quái gì?
Không biết từ lúc nào, Tiếu Sương cũng đã dựa vào ghế trúc bên cạnh ngủ say.
...
Một cơn chấn động kịch liệt Tiêu Trần đánh thức.
Thuyền buôn cao tốc phi hành cũng từ từ dừng lại.
Hư không mờ mịt kết thành một mảnh dần dần trở nên rõ ràng.
Bên ngoài thuyền buôn đen kịt vô tận, màu đen như một chậu mực đen kịt.
Chỉ có vài ngôi sao thỉnh thoảng lấp lánh ở phía xa đang nói với mọi người bọn họ chỉ đang ở trong hư không, không phải trong địa ngục tăm tối vô tận.
"Uỳnh, uỳnh, uỳnh..."
m thanh chấn động cực lớn đột nhiên vang lên, trong bóng tối vô tận bỗng nhiên xuất hiện mấy trận đồ cực lớn.
Trận đồ phát ra ánh sáng màu đỏ, chiếu sáng hư không.
Chỉ là cảnh tượng trước mắt khiến cho người ta không vui nổi.
Bởi vì thuyền buôn dường như buộc phải dừng lại bởi một ngôi sao rất lớn phía trước.
Và xung quanh thuyền buôn, vậy mà lại có rất nhiều thuyền nhỏ, số lượng giống như một con cá diếc sang sông.
Tiếu Sương đứng dậy, nhìn chằm chằm vào những con thuyền nhỏ kia, cuối cùng dường như xác định điều gì đó, sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt.

Bình Luận

0 Thảo luận