Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1093: Tàn bạo cướp bóc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Nghe những cuộc thảo luận lộn xộn xung quanh, đầu Tiêu Trần đầy hắc tuyến.
"Bang!" Tiêu Trần đấm vào người thanh niên một nắm đấm.
"Huuynh đệ đúng không, chiếm tiện nghi của lão tử đúng không, có tiền đúng không, coi thường ăn cướp đúng không?"
Tiêu Trần vừa đập vừa lẩm bẩm.
Người trẻ tuổi bị đánh răng rơi đầy đất, rốt cuộc không đứng dậy rồi.
"Ôi, người anh em, đây là một xã hội được cai trị bởi luật pháp, anh không thể làm điều này." Vài người trẻ tuổi với tinh thần trọng nghĩa mạnh mẽ bước đến.
Trong số họ có một người đàn ông ăn mặc như một đạo sĩ.
"Huynh đệ phải không?" Một vài thanh niên bị Tiêu Trần đánh cho bò xuống còn chưa kịp giả bộ xong.
Người đàn ông ăn mặc như một đạo sĩ lấy ra một vài lá bùa, một bộ dáng chính khí.
"Mũi bò phải không?" Đạo sĩ bị đánh gãy mấy chiếc răng, so với những người bình thường kia còn thảm hơn nhiều.
"Ăn cướp đây, bà nó, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, bất nam bất nữ đứng ở giữa."
Tiêu Trần rống to, tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, người trẻ tuổi tuấn tú này có lẽ thực sự là người tu hành.
Chỉ là, làm sao có người tu hành làm được loại chuyện này, quả thực quá không có phẩm đi à nha!
Tất cả mọi người khóc không ra nước mắt, đây là để xem cuộc vui lại xem chính mình luôn.
Một số người thấy tình thế không ổn muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Tiêu Trần hất xuống đất rồi lôi trở lại như một con heo.
"Làm sao vậy? Nghe không hiểu đúng không? Mau đứng lên cho lão tử, nếu không đầu chó sẽ bị đập nát."
Nhìn đám người đang run rẩy, Tiêu Trần liếc mắt.
"Nhanh đứng vững, mau giao đồ ăn ngon đi, nếu không sẽ nổ đầu chó mất."
Lưu Tô Minh Nguyệt như một con vẹt, hung dữ nói.
"Con mẹ nó còn có vương pháp hay không? Giữa thanh thiên bạch nhật, trên đường còn có cướp trắng trợn."
Mọi người chua xót trong lòng, nhưng không thể diễn tả nỗi đau khổ của mình!
"Tuýp tuýp..." Bởi vì đường bị chặn, người lái xe phía sau, không biết chuyện gì đang xảy ra, đã bóp còi điên cuồng.
"Bùm!" Tiêu Trần nâng chiếc xe thể thao của người thanh niên lên ném nó đi.
Trực tiếp đạp nát đầu xe.
"Oa, cứu mạng, giết người." Người lái xe nhảy ra khỏi xe, khóc trời đập đất hô.
"Đồ chết tiệt, lôi hết người trên xe ra cho tao."
Tiêu Trần đá vào mông Hắc Phong, người đang xem cuộc vui.
"Được." Hắc Phong vặn vẹo cái mông nhỏ mũm mĩm lao về phía sau chiếc xe bị chặn.
"Cô gái xấu xí, cút xuống cho lão tử."
"Tôn trọng một chút đi, xấu như vậy, vặn vẹo cái mông làm cái gì."
Một cô gái chân dài, eo thon, ngực bự bước xuống xe với đôi mắt ngấn lệ.
So với chuyện bị cướp, từ cô gái xấu xí có tính sát thương cao hơn.
"Đáng tiền, không đáng tiền đều giao ra đây."
Tiêu Trần lấy quái ngư, bắt đầu cất đồ đạc.
"Ra ngoài mà mang có hai mươi tệ, con mẹ nó không sợ mất mặt sao!"
"Cởi giày ra cho tao, cả quần áo nữa cũng cởi ra nốt, con bà nó."
Một thiếu niên chỉ mặc nội y, run rẩy trước gió lạnh, lệ rơi đầy mặt.
Chưa bao giờ thấy một vụ cướp nào mà ngay cả quần áo cũng không tha.
"Này, tôn trọng chút đi, sao hếch mông cao như vậy làm cái mẹ gì, lão tử không cướp sắc."
"Này này, hoa tai không tệ đâu, cởi ra cho tao."
"Đồ gia truyền nhảm nhí gì, lấy xuống, nếu không lột sạch mày rồi treo trên cây."
"Yo, đang đi ra ngoài để bán đồ à!"
"Có gì ngon."
"Sô cô la, nha đầu, đây là của nhóc."
Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ ăn rất nhiều đồ ăn vặt.
"Ừ, rất ngon." Lưu Tô Minh Nguyệt ăn đến hai mắt lấp lánh đầy những vì sao nhỏ.
"Này, tại sao lại đứng ở giữa?"
"Không phải nói không nam không nữ đứng ở giữa sao?"
"Phụt." Tiêu Trần nhìn nam tử xinh đẹp, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Cút cút cút..."
...
Tiêu Trần cướp hết đường đi, mọi người liên tục gia nhập đội lớn bị cướp, tất cả đều là người qua đường.
Trong lòng tất cả mọi người đều là con mẹ nó, hôm nay đi ra ngoài không xem lịch, đi đường mà cũng bị cướp.
Đội bị cướp trực tiếp xếp thành hàng dài.
Một số người nhìn thấy Tiêu Trần đã đi xa, muốn bỏ chạy, trực tiếp bị Tiêu Trần đã xô ngã xuống đất, kéo như một con heo chết trở lại.
Lần này mọi người run lên không dám manh động.
...
Tại trung tâm thành phố đại đội cảnh sát hình sự, vào thời điểm này nhận được một số lượng lớn các cuộc gọi đến cảnh sát.
Tất cả các cuộc gọi đến chỉ có một nội dung.
Có một người tu hành cướp bóc tại ngã ba đường, hết người này đến người khác, người bị cướp xếp hàng dài cả cây số rồi.
"Quả nhiên luật pháp mà như không, coi trời bằng vung." Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhảy dựng lên như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ.
"Liên hệ với phòng làm việc đặc biệt, phái cho tôi tất cả những người có thể sử dụng được. Tôi không tin người tu hành bất tử."
"Hú. ú. ú. ú. hú. ú. ú, hú. ú. ú. ú. hú. ú. ú..."Ngay sau đó tiếng còi báo động vang lên.
Một số lượng lớn xe cảnh sát, cũng như xe chiến đột kích, chạy ra khỏi nội thành phố.
...

Bình Luận

0 Thảo luận