Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1539: Kinh biến (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Trong hư không đen tối, một nam tử tuấn tú ngồi trên một chiếc lá cây xanh biếc, quan sát Đạo Nhất đại thế giới.
Nam tử nghiến răng như là đau răng, lẩm bẩm với vài phần trêu chọc: "Lẽ nào chủ thượng muốn phá vỡ hàng rào, tự mình giáng lâm? Đây không giống như thói quen làm việc của chủ thượng cho lắm nhỉ? Lẽ nào bị cái gì kích thích, đổi tính?"
Lúc này ánh lửa xanh nhạt sáng lên bên cạnh nam tử, một giọng nói mang theo vài phần tức giận, nhưng tràn ngập cám dỗ truyền đến: "Quân Vô Yếm, bây giờ cậu gan lớn đến dám bàn tán cả chủ thượng rồi à?"
"Úi chà, ngài nói gì thế? Tôi chỉ nói giỡn thôi, ngài đừng coi là thật chứ." Nam tử tên là Quân Vô Yếm nói với khuôn mặt trêu tức.
Ánh lửa xanh nhạt tán đi, một mỹ nhân có thể nói là phong hoa tuyệt đại mặt lạnh đứng bên cạnh Quân Vô Yếm.
Quân Vô Yếm nhìn nữ tử bên cạnh, cười nói: "Vân Vi, cô đúng là càng ngày càng đẹp nhỉ!"
Nữ tử có chút chán ghét nhíu mày, lạnh lùng nói: "Người được cậu khen ngợi qua, bình thường đều không chết tử tế được."
Quân Vô Yếm vô tội nhún vai: "Đó là người khác, ngài thì không giống thế. Khen ngài, tôi thật sự thật tâm thật ý, dù sao thiên phú chủng tộc của ngài như vậy, không khen hai ba câu tôi đều cảm thấy không yên tâm."
Quân Vô Yếm tỉ mỉ đánh giá nữ tử từ đầu đến chân một lần, cảm khái nói: "Thế gian này có ai có thể cự tuyệt mị lực của ngài đâu chứ?"
Nữ tử chán ghét xê dịch sang bên cạnh, sau đó chỉ chỉ vào Đạo Nhất đại thế giới khổng lồ nơi xa, có chút u oán nói: "Nơi đó có một."
"Ặc..." Quân Vô Yếm hơi không phản bác được, an ủi: "Theo tôi thấy ấy, tinh thần của tên kia có chút không bình thường, ngài cũng đừng để ý quá."
Quân Vô Yếm đột nhiên hứng thú hỏi: "Vân Vi, không phải chủ thượng bảo cô trông coi di khu Bàn Cổ sao, cô chạy đến chỗ của tôi làm gì?"
Trong mắt Quân Vô Yếm toàn vẻ trêu tức, ý trong đó mọi người đều biết cả.
"Nếu như cậu còn đoán nữa, tôi sẽ vặn gãy đầu chó của cậu đấy." Nữ tử đột nhiên tức giận, đằng sau đột nhiên hiện lên ảo ảnh của một con yêu hồ chín đuôi to lớn.
"Khà khà, bớt giận, bớt giận..." Quân Vô Yếm nhìn như hốt hoảng lui về phía sau một ít, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy trêu tức.
Nữ tử nhịn xúc động ra tay xuống, hỏi: "Chủ thượng thật sự muốn giáng lâm à?"
Có lẽ bản thân nữ tử cũng không phát hiện, trong giọng nói của cô ta có lo lắng, về phần lo lắng cho ai, vậy cũng chỉ có mình cô ta biết thôi.
"Làm sao có thể, tôi cũng chỉ nói chơi mà thôi." Quân Vô Yếm lắc đầu.
Nghe lời Quân Vô Yếm nói, nữ tử khẽ thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Cậu có biết vì sao chủ thượng xuất hiện không?"
Quân Vô Yếm cười nói: "Chuyện của chủ thượng, sao những chó săn như chúng ta có thể suy đoán được."
"Hẳn là bởi vì đá vá trời." Quân Vô Yếm vừa nói vừa bồi thêm một câu.
"Đá vá trời? Ý cậu nói đến thứ từng ngăn chủ thượng đến, do người kia để lại?" Nữ tử có chút tò mò.
Quân Vô Yếm gật đầu: "Hẳn là vậy, thế nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao những chân chó như chúng ta cũng không thể biết nhiều lắm."
"Đá vá trời Nữ Oa đại thần lưu lại, hẳn là có bảy viên, sáu viên còn lại ở nơi nào?" Quân Vô Yếm sờ cằm mặt đầy hứng thú.
"Có phải cậu biết cái gì không?" Nữ tử nhíu mày hỏi.
"Không biết." Quân Vô Yếm kiên định lắc đầu: "Những người làm chân chó như chúng ta, là không thể biết quá nhiều."
Nữ tử cắn răng, người này chắc chắn biết gì đó, nhưng đối phương không nói, cô ta đúng là không có cách nào.
Dù sao nếu đánh nhau thật, cô ta chưa chắc đánh thắng được.
"Đối với hắn cậu thấy thế nào?" Nữ tử không đầu không đuôi hỏi một câu.
Quân Vô Yếm lắc đầu: "Nhìn không thấu."
"Có cả người cậu không nhìn thấu à?" Lần này đổi thành nữ tử mắt đầy trêu tức.
Quân Vô Yếm cũng không giận, chỉ nhún vai một cái nói: "Tôi vốn định nhân lúc thực lực của hắn chưa khôi phải, giải quyết hắn."
Nghe lời này, nữ tử không tự chủ được nắm chặt quả đấm.
Quân Vô Yếm cười như không cười nhìn nữ tử: "Không cần lo lắng, tôi có làm gì đâu mà!"
"Vì sao?" Nữ tử hơi bất ngờ hỏi.
Theo hiểu biết của cô ta về Quân Vô Yếm, hẳn cậu ta sẽ không bỏ qua khoảng thời gian kẻ địch hư nhược, dù sao cậu ta cũng chẳng quân tử gì cho cam.
"Tôi đã từng cố gắng lại gần hắn." Nói đến đây, vẻ mặt của Quân Vô Yếm đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Mà hắn trong miệng Quân Vô Yếm đương nhiên là Tiêu Trần.
"Sau đó thì sao?" Nữ tử tò mò hỏi.
Quân Vô Yếm nhìn nữ tử, cũng không trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Cô đã từng ở cùng với hắn trong di khu Bàn Cổ một đoạn thời gian, lẽ nào cô không cảm nhận được sao?"
"Cảm nhận cái gì?" Nữ tử có hơi khó hiểu.
Ngoại trừ có thể cảm nhận được tên kia là đồ điên ra, cô ta chẳng cảm nhận được gì khác.

Bình Luận

0 Thảo luận