Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1027: Tìm đường chết

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Nhìn hoa văn quỷ dị trên ngực, Tiêu Trần trong đầu có chút bối rối.
Tại sao truyền thừa Tiên Huyết bị Tiêu Trần ma tính phong ấn ở trái tim lại được kích hoạt?
Tiêu Trần chỉ nhớ những gì đã xảy ra trước khi ăn nấm, còn những gì xảy ra sau đó hắn không biết gì cả.
Tiêu Trần nhìn xung quanh, tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Đây là đâu?" Tiêu Trần hỏi.
Hắc Phong cảnh giác nhìn lũ nhện lớn đang nhìn chằm chằm trước mặt, nói rất nhanh chuyện gì đã xảy ra.
"Haizzz" Hắc Phong thở phào một hơi sau khi nói xong, rồi hỏi: "Trần Ca Nhi, hiện tại anh cảm thấy thế nào?"
Tiêu Trần nhìn làn sương độc màu vàng lượn lờ quanh mình, lại cảm nhận thân thể.
Tiêu Trần từ từ cau mày, bởi vì Tiêu Trần phát hiện thân thể của mình đang bị phá hủy với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Sở dĩ bây giờ không sao là bởi vì có sức mạnh vừa mới phá vỡ phong ấn duy trì cho cơ thể không bị sụp đổ.
"Minh Nguyệt, chỗ em hái nấm ở đâu vậy?"
Mặc dù Tiêu Trần không còn nhiều thời gian nhưng Tiêu Trần vẫn tự trấn tĩnh lại bản thân.
Tiêu Trần đã quanh quẩn giữa sự sống và cái chết vô số lần biết rõ căng thẳng khẩn trương sẽ chỉ khiến mình chết nhanh hơn mà thôi.
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, chỉ vào nơi tối tăm sâu tịch bên tay phải, nói: "Bên... bên kia."
Tiêu Trần nở nụ cười: "Không sao đâu, đừng khóc, anh sẽ không trách em, cũng không nỡ trách em."
Tiêu Trần còn chưa dứt lời, nhưng câu nói này càng khiến Lưu Tô Minh Nguyệt cảm thấy áy náy, oa oa khóc lớn ngay tại chỗ.
Lúc này, nếu Tiêu Trần mắng cô một trận có khi nó sẽ làm cho trong lòng Lưu Tô Minh Nguyệt cảm thấy tốt hơn.
Tiêu Trần biết Lưu Tô Minh Nguyệt là một cô bé không tim không phổi, chỉ cần mình khỏe lại, cô sẽ tự nhiên trút bỏ gánh nặng trong lòng.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tự cứu lấy cái mạng nhỏ của mình.
Tiêu Trần nhìn trên mặt đất và cả đỉnh đầu, đầy những con nhện lớn u ám.
Tiêu Trần cau mày, những thứ quái quỷ này rõ ràng không có một chút dao động sinh mệnh nào cả.
Nếu không trực tiếp nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ sợ thứ này nhảy ra phía sau mình cũng không phát hiện được.
"Đây là nhện Cộng Sinh Bão Liễm." Hắc Phong nhanh chóng giải thích cho Tiêu Trần những thứ quái quỷ này là gì.
Tiêu Trần nghe vậy mặt đầy hứng thú, há há cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Có vẻ như tôi đang rất tò mò, làm thế nào mà một con nhện lớn như vậy lại có thể chui vào miệng nó.
"Trần Ca Nhi, cẩn thận"
Tiếng thét chói tai của Hắc Phong vang lên.
Hóa ra khi Tiêu Trần vừa há miệng, một con nhện có kích thước bằng cối xay lập tức bắn lên, lao thẳng vào đầu Tiêu Trần.
Màu sắc con nhện này khác với những con khác, cơ thể của nó rõ ràng có màu vàng.
Tốc độ bắn ra của con nhện này nhanh kinh người, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần còn chưa kịp ngậm miệng, đôi chân đầy lông của con nhện đã đặt lên mặt Tiêu Trần.
Làn sương độc màu vàng lượn lờ quanh người hắn dường như không có lực sát thương gì với thứ không có tính mạng này.
Toàn bộ cơ thể con nhện xuyên qua làn sương độc, dán chặt vào mặt Tiêu Trần.
Một cơn đau nhói ập vào đầu Tiêu Trần ngay lập tức.
"Tao xxx." Tiêu Trần tức giận đến mức chỉ muốn chửi thề.
Tiêu Trần nhanh tay nhanh mắt, hai tay hợp lại lập tức kẹp vào chỗ nối giữa đầu và bụng con nhện.
Chặn chiếc răng độc khủng bố của nó cắn vào đầu hắn.
Mùi hôi thối của nhện vàng xộc thẳng vào trán, suýt nữa khiến Tiêu Trần ngất đi.
Tiêu Trần chỉ cảm thấy đầu to như cái đấu, cả đầu đều bắt đầu tê dại.
"Tạo sao lại mẹ nó trúng độc nữa vậy nè."
Tiêu Trần lửa giận bừng bừng, thật sự là chó mèo nào cũng có thể tới bắt nạt hắn.
Huyết khí cuồng bạo phun ra, lúc này toàn thân Tiêu Trần đã bị bao phủ đầy những hoa văn quỷ dị.
Thứ này không phải vật sống, không thể khống chế bằng máu được, chỉ có thể dùng vũ lực lôi kéo.
Hoa văn trên cơ thể Tiêu Trần lóe lên một cách điên cuồng.
"Mày thả tao ra."
Tiêu Trần điên cuồng cử động, nhưng càng dùng sức, đầu càng đau.
Tiêu Trần biết rõ đôi chân của con nhện quỷ quái này có lẽ đã được găm vào đầu mình.
Nếu cố gắng kéo con nhện này xuống, có thể sẽ giật xuống nửa bên sọ não của mình.
"Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi."
Hắc Phong gấp đến mức xoay vòng vòng, bởi vì sương độc màu vàng nên bọn họ hoàn toàn không dám tới gần Tiêu Trần.
"Không biết độc tính của con nhện vàng này đến mức nào. Trần Ca Nhi không chịu đựng được sao giờ?"
"Trần Ca Nhi, anh tạo nghiệt gì vậy trời?" Hắc Phong gào khan lên.
"Dao, dao, bắt lấy dao này, Trần Ca Nhi." Võ Vô Địch nghĩ đến con dao gọt hoa quả trong tay.
Rống to một tiếng, rồi ném nó về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần thực sự khóc không ra nước mắt, con nhện quái quỷ này nhìn chỉ to bằng cối xay, nhưng khí lực này không phải trưng cho đẹp đâu.

Bình Luận

0 Thảo luận