Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1601: Vừa khớp (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"A! ?" Mạc Bối Bối hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Công tử quen biết ba?"
Tiêu Trần lắc đầu: "Không biết, thế nhưng rất nhanh sẽ biết thôi. Cô yên tâm tôi không có ác ý, chỉ là muốn hỏi một số chuyện mà thôi."
Mạc Bối Bối gật đầu: "Tôi tin tưởng công tử không phải người xấu."
Tiêu Trần cười ha ha nói: "Cô vẫn là người thứ nhất, nói tôi không phải người xấu ngay lần đầu tiên gặp tôi."
Mạc Bối Bối có chút không hiểu nhức đầu.
Trên tử tinh nơi nhà họ Mạc trú đóng.
Gia chủ nhà họ Mạc Mạc Càn Sơn, lúc này đang đi qua đi lại ở trong đại trận.
Trên gương mặt uy nghiêm Mạc Càn Sơn, tràn đầy nôn nóng.
Bởi vì tử sĩ Tiên Đăng đã đi ngoài một đoạn thời gian, nhưng mà lại không truyền về chút tin tức nào.
Mạc Càn Sơn hoài nghi, có phải đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không.
Hai canh giờ sau, khi Mạc Càn Sơn quyết định phải dẫn những người còn lại đi tìm con gái, bóng dáng đoàn Tiêu Trần thế mà đã đi tới trên tử tinh.
Viên tử tinh này được cam chịu là nơi trú đóng của nhà họ Mạc, không người nào dám tùy ý đến đây.
Đoàn Tiêu Trần đến, khiến tử sĩ Tiên Đăng trú đóng lập tức có phản ứng.
Tử sĩ Tiên Đăng đen ngòm cuồn cuộn, cản lại đoàn người Tiêu Trần.
Lúc này Mạc Càn Sơn đang bực bội bất an, thấy lúc này còn có người dám xông vào đại doanh của mình, vừa lúc có thể trút giận.
Mạc Càn Sơn vừa mới bước ra, một bóng dáng yêu kiều đã lao về phía ông ta.
"Ba."
Mạc Càn Sơn không thể tin vào tai của mình, nhưng nhìn bóng dáng quen thuộc nhào về phía mình, nỗi lòng căng thẳng của Mạc Càn Sơn rốt cuộc trầm tĩnh lại.
Mạc Càn Sơn ôm Mạc Bối Bối, nhận ra có chút không đúng, hỏi: "Bác Kiếm, còn có những hộ vệ kia của con đâu?"
Vừa nghe được câu hỏi của Mạc Càn Sơn, Mạc Bối Bối lại khóc lên, sau đó kể lại chuyện mình đã gặp trên đường.
"Thiên Lang chúng! !" Mạc Càn Sơn nghe mà trong lòng tức giận, càng ngày càng bạo, hận không thể bây giờ lập tức dẫn người giết qua.
Thế nhưng lý trí vẫn để cho Mạc Càn Sơn tỉnh táo lại, quyết chiến với Thiên Lang chúng bây giờ, chẳng khác gì với tìm chết.
"Ba, vị công tử cứu con nói có chuyện gì muốn tìm hiểu với ba." Mạc Bối Bối không có quên lời nhắc của Tiêu Trần.
Lúc này Mạc Càn Sơn mới đưa ánh mắt nhìn sang Tiêu Trần, khi nhìn thấy năm mươi binh sĩ Thanh Phong Thần Nhai phía sau Tiêu Trần, sắc mặt ông ta thay đổi.
Mặc dù chưa từng giao thủ với Thanh Phong Thần Nhai, thế nhưng cũng coi như gặp qua vài lần.
Thanh Phong Thần Nhai có thể lấy con số trăm người, trở thành đội quân mạnh nhất so với ba đội quân kia, tiềm lực to lớn của nó không thể đo lường được.
Mạc Càn Sơn cũng không phải loại lương thiện, kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cũng không trở thành sợ.
Lúc này Tiêu Trần phất tay với Mạc Bối Bối.
Mạc Bối Bối gật đầu, lôi kéo Mạc Càn Sơn tiến về phía Tiêu Trần.
Để phòng ngừa xuất hiện hiểu lầm gì đó, Tiêu Trần dặn mọi người ở lại chỗ này, tự mình một người đi hướng ba con họ Mạc.
Ba người gặp nhau ở giữa hai đội quân.
Mạc Càn Sơn tỉ mỉ đánh giá Tiêu Trần từ đầu tới đuôi một phen.
Trong lòng rất kinh ngạc, bởi vì trên người Tiêu Trần không có một tia khí tức của người tu hành, hơn nữa số tuổi cũng quá mức trẻ.
"Nhìn cái gì vậy, chưa thấy ai đẹp trai như vậy à!" Bị người nhìn chằm chằm, trong lòng Tiêu Trần rất khó chịu.
Mạc Càn Sơn sửng sốt một chút, cười xấu hổ nói: "Là Mạc mỗ đường đột, tiểu hữu đừng để ý."
Tiêu Trần khoát khoát tay, nói thẳng: "Tôi cũng không có hứng thú giao tiếp với lão hồ ly như ông, quá mệt mỏi. Tôi chỉ có một mục đích, hỏi ít chuyện."
Mạc Càn Sơn này tuy rằng một thân chính khí, nhìn qua rất dễ nói chuyện, hơn nữa lại đáng tin.
Thế nhưng Tiêu Trần biết, kiểu đại nhân vật ngồi ở vị trí cao, thực lực thông thiên như vậy, cho dù mặt ngoài chính phái cỡ nào, thế nhưng tâm tư còn nhiều hơn cả lỗ chân lông trên người.
Hơn nữa người như thế, bình thường chỉ nguyện ý đối tốt với người bên cạnh mình, đối đã với người ngoài chắc chắn sẽ rất độc ác, nếu không cũng không thể lăn xả đến mức có quyền thế và thực lực như vậy.
Mạc Càn Sơn gật đầu, tuy rằng nghĩ Tiêu Trần nói có chút khó nghe, nhưng cũng tiết kiệm rất nhiều khách sáo không cần thiết.
Mạc Càn Sơn nói: "Nếu tiểu hữu là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, vô luận tiểu hữu có gì vấn đề, tôi nhất định sẽ nói cả, biết gì nói nấy."
"Vận Mệnh Thiên Quốc, nói hết thông tin về Vận Mệnh Thiên Quốc mà nhà họ Mạc các người nắm giữ cho tôi biết." Tiêu Trần cũng không dài dòng, trực tiếp nói mục đích ra.
Mạc Càn Sơn vừa nghe, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, cho dù thế nào ông ta cũng không tới Tiêu Trần lại hỏi chuyện này.
Xem vẻ mặt của Mạc Càn Sơn, Tiêu Trần biết rằng chắc hẳn dự đoán của bà tám kia cũng đúng tám chín phần mười.

Bình Luận

0 Thảo luận