Bụi bặm lắng xuống.
Thiên Long đại sư khôi phục chân thân, quỳ gối trên phế tích.
Hình xăm kim long trên người hắn ta đã ảm đạm lại, trên mặt như tro tàn.
Thiên Long đại sư ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần, giật giật môi khô nứt: "Thiên đạo bất công, sao yêu ma như cậu lại có thể có thực lực như thế."
"Cả nhà ông đều là yêu ma." Tiêu Trần treo hai cái tay, không ngừng đảo mắt gấu mèo.
"Ha hả, tôi trọn đời hướng Phật, giữ gìn nhân gian, quay đầu lại rơi vào kết quả như thế này, thật sự là thế sự khó liệu."
Thiên Long đại sư lắc đầu, thân thể đột nhiên phồng lên.
"Yêu ma cùng xuống địa ngục theo ta đi!"
"Đậu mía. '
Tiêu Trần còn chưa kịp phản ứng, cú nổ to lớn đã xảy ra.
Thiên Long đại sư lại dùng phương thức tự bạo, muốn đồng thời mang Tiêu Trần đi.
Một đại năng cảnh giới Yên Diệt tự bạo, uy thế sao mà kinh khủng, thậm chí đã vượt qua sức mạnh lúc trước hai người chạm nhau.
Trong nháy mắt Tiêu Trần chính giữa vụ nổ đã bị năng lượng dữ dằn bao phủ.
Người xem cuộc chiến ở phía ngoài trong nháy mắt mơ màng, mọi chuyện tới quá đột nhiên.
"Tiêu Trần ca ca!"
Lãnh Tiểu Lộ ôm Độc Cô Tuyết, tính xông tới bên Tiêu Trần, lập tức bị Thanh Y ngăn lại.
Bây giờ đi qua đó khác tự tìm chết chỗ nào.
"Oa" Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn bạch quang lóng lánh nóng rực, khóc đến thương tâm gần chết.
Lãnh Tiểu Lộ ngồi chồm hổm dưới đất, nước mắt không ngừng chảy xuống, rơi xuống trên mặt Độc Cô Tuyết.
Độc Cô Tuyết bất đắc dĩ đạp đạp chân nhỏ, chuông trên chân không ngừng phát ra tiếng vang.
Lúc mọi người ở đây không biết nên làm sao bây giờ.
Một cái vỏ trứng màu máu đỏ chạy ra khỏi nơi trung tâm vụ nổ, rơi xuống trước mặt mọi người.
Đây là một vỏ trứng hình thành từ máu tươi, trên mặt hiện đầy hoa văn quỷ dị, chỉ là nó không ngừng bốc hơi nóng như bị nấu chín.
"Hu hu" Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy đến bên cạnh vỏ trứng, dùng nắm đấm nhỏ đấm đấm.
Kết quả lại bị bỏng đến khóc lớn hu hu.
Mọi người ở đây khẩn trương nhìn chằm chằm vào vỏ trứng, vài tiếng rắc rắc giòn tan vang lên làm mọi người rúng động.
"Răng rắc, răng rắc "
Trên vỏ trứng xuất hiện từng khe hở, tiếp đó ầm ầm nổ tung.
Tiêu Trần bốc hơi nóng đầy người nhảy ra ngoài từ bên trong, hình như mọi người còn nghe thấy được mùi thịt quay.
"Ui bỏng chết cha, suýt nữa thì mẹ nó thành đồ ăn!" Tiêu Trần treo một đôi tay đã nát, nhảy loạn tưng tưng.
Toàn thân Tiêu Trần đều bị nóng tróc vảy, trên mặt lại càng da tróc thịt bong, lộ ra máu thịt đỏ tươi và xương trắng âm u.
Bộ dạng này không khá hơn so với ác quỷ địa ngục bao nhiêu.
Xem dáng vẻ này nếu như lại bị nướng thêm một hồi thì có vẻ thật sự có thể ăn.
Thương nặng như vậy, nếu như tu sĩ bình thường chắc đã đánh rắm, coi như không ợ ra rắm thì cũng đau đến chết luôn.
Tiêu Trần hàng này lại còn có tâm tư chế giễu vài câu, không thể không nói, năng lực chịu đựng đối với đau đớn đã không có ai có thể so với Tiêu Trần.
"Đại Đế ca ca."
Nhìn Tiêu Trần không sao, Lưu Tô Minh Nguyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, oan ức giơ quả đấm nhỏ bốp bốp vào nơi vừa bị phỏng.
"Vù vù "
Tiêu Trần thổi hai cái cho cô, nhóc con kia lập tức mặt mày hớn hở.
"Tiểu huynh đệ, không sao chứ?" Thanh Y nhìn một thân bị phỏng kinh khủng của Tiêu Trần mà tê cả da đầu.
Tiêu Trần thật muốn dùng một ngụm máu phun chết anh ta, bị thương như vậy mà không có việc gì?
Lưu Tô Minh Nguyệt lấy Sơn Thần Ngọc ra, ánh huỳnh quang màu xanh biếc dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Tiêu Trần, thương thế bắt đầu khép lại với tốc độ khủng khiếp.
Thanh Y và người đến sau nhìn đến trợn cả mắt lên.
Nếu như Mạng Nhện cũng có một thứ như vậy, thì sợ rằng tỷ số thương vong sẽ xuống đến thấp nhất.
Tiêu Trần một tay kéo lấy Lưu Tô Minh Nguyệt phóng lên đầu mình, tiếp đó nhét Sơn Thần Ngọc vào trong hồ lô ở trên ngực.
"Tôi cảnh cáo trước, nếu như bị tôi phát hiện có ai dám đánh chủ ý lên Minh Nguyệt, thì tự gánh lấy hậu quả."
Mọi người cuống quít ngẩng đầu lên, mẹ nó ai dám.
Vừa rồi nơi đó mới bị tiêu diệt hai trăm cao thủ đấy!
"Được rồi, được rồi, tất cả giải tán." Tiêu Trần dắt Lãnh Tiểu Lộ đã tìm được Hắc Phong, lắc lư đi về nhà.
Người của những đại gia tộc càng ngày càng hiếu kỳ đối với Tiêu Trần.
"Rốt cuộc hắn là ai?"
Thanh Y nhìn mọi người đang tò mò: "Không biết, đừng hỏi, hỏi cũng vô ích, ngược lại chớ đi chọc vào hắn là được."
Tiêu Trần về đến nhà ngồi trên ghế trong sân, gương mặt phiền muộn.
Tiểu Bàn Long ngậm ngón tay, tò mò đứng ở một bên.
Mèo mập cọ tới cọ lui ở dưới chân, không biết vì sao Tiêu Trần phiền muộn như thế.
Nhìn khuôn mặt Tiêu Trần không vui, hai mắt Lãnh Tiểu Lộ đỏ bừng, dáng vẻ sắp khóc.
"Tiêu Trần ca ca, xin lỗi, một chút chuyện nhỏ mà em cũng không làm xong, anh không nên tức giận" Đang nói nói, Lãnh Tiểu Lộ liền khóc lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận