Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 248: Trò chơi bắt đầu (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Nghe thấy giọng nói này Tiếu Tiểu Tuyết ngạc nhiên đến mức suýt khóc.
"Chít."
Có lẽ dây thần kinh bị "Lôi Trì" áp chế sắp suy sụp rồi, Tiếu Tiểu Tuyết thực sự kêu lên một tiếng.
Có lẽ cảm thấy không đúng, Tiếu Tiểu Tuyết nhảy dựng lên, kêu to: "Ở đây, ở đây, tôi ở đây."
Trước cửa đại viện nhà họ Tần, thần thức Tiêu Trần mở rộng, nghe thấy tiếng "Chít" thì suýt nữa hộc máu.
"Chỉ vì tiếng kêu của cô, tôi sẽ không truy cứu chuyện nếu không trả lại xương. Nha đầu nhà cô cũng có khiếu hài hước đó chứ."
Luồng khí đen trên người Tiêu Trần chảy xuống đất giống như thủy ngân rò rỉ ra mặt đất, nguyên một đám Minh Trùng nhảy ra khỏi tử khí, nhanh chóng bò đến chỗ Tiêu Trần.
"Còn có xương cốt."
Tiêu Trần búng tay, càng ngày càng nhiều Minh Trùng nhảy ra từ trong tử khí chui vào mọi ngóc ngách trong đại viện Tần gia.
Không lâu sau, một đám Minh Trùng mang theo Tiếu Tiểu Tuyết bay qua bầu trời đáp xuống trước mặt Tiêu Trần.
Ngay khi Tiếu Tiểu Tuyết tiếp đất, cô lập tức ngã quỵ xuống đất và nôn mửa.
Không chỉ vì cảm giác bị áp chế quá lớn của "Lôi Trì", mà còn bởi vì cảnh tượng trong đại viện của Tần gia, một màn chẳng khác gì tu la địa ngục.
Sau khi Tiếu Tiểu Tuyết nôn xong, cô lau nước mắt hỏi: "Tại sao họ lại đánh nhau?"
"Ồ, họ đang chơi trò chơi." Tiêu Trần đang chú ý đến hướng đi của Minh Trùng, thuận miệng trả lời một câu.
Tiếu Tiểu Tuyết hiển nhiên không tin, cô kéo ống tay áo của Tiêu Trần, sợ hãi nói: "Chúng ta đi thôi, ở đây đáng sợ quá."
Tiêu Trần hất tay của Tiếu Tiểu Tuyết tay, cau mày nói: "Đừng chạm vào tôi."
Điều khó chịu nhất của Tiêu Trần là có ai khác chạm vào hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương ủy khuất của Tiếu Tiểu Tuyết, Tiêu Trần nhấc cổ áo Tiếu Tiểu Tuyết, ném cô đến một cái cây lớn ở đằng xa.
"Oa, oa, ông nội ơi, đáng sợ quá. Tôi muốn về nhà." Tiếu Tiểu Tuyết trên không trung kêu khóc lên.
Tiếu Tiểu Tuyết đáp xuống một cái cây lớn, trên người không có đau đớn như cô tưởng tượng.
Khi mở mắt ra, liền thấy Tiếu đại sư phụ đang được treo trên cây.
"Ông ơi, ông ơi." Tiếu Tiểu Tuyết lau nước mắt gọi Tiếu đại sư.
Tiếu đại sư mờ mịt tỉnh lại, nhìn đứa cháu gái còn nguyên vẹn không tổn hại gì trước mặt, kích động đến rưng rưng nước mắt.
Cha mẹ của Tiếu Tiểu Tuyết đã đi sớm, nếu xảy ra chuyện với đứa cháu gái nhỏ duy nhất này, Tiếu đại sư thực sự không biết phải sống thế nào.
"Ông ơi, ông về nhà đi, ở đây ghê quá, trời ơi!" Tiếu Tiểu Tuyết vừa nói vừa lau nước mắt.
Tiểu đại sư đau lòng gật đầu, cúi đầu thật sâu với đại viện nhà họ Tần.
Ở cửa ra vào đại viện nhà họ Tần, đám Minh Trùng do Tiểu Trần thả ra đã sớm nhận được phản hồi.
Những Minh Trùng này không chỉ tìm thấy xương cốt, mà dường như còn tìm thấy nơi mà nhà họ Tần đặt bảo vật của họ.
Tiêu Trần vui vẻ hướng Minh Trùng chỉ, đem hết cái gọi là "bảo bối" chuyển ra ngoài.
Toàn bộ "Lôi Trì" tạo thành một cảnh quan đặc biệt.
Những người trên mặt đất bị đánh hộc máu, tay chân, đầu óc bay tứ tung.
Trên bầu trời, một đoàn lớn côn trùng mang theo hộp nhỏ lắc đầu tỏ vẻ vô cùng vui vẻ.
Tiêu Trần ngồi ở cửa đại viện nhà họ Tần, vui vẻ mở hộp, giống như mở rương trong trò chơi.
"Cái thứ đồ rác rưởi gì đây." Tiêu Trần mở hộp thứ nhất, nhìn trong hộp có một mặt dây chuyền bằng ngọc, trực tiếp ném đi.
Lúc này, một người người đầy máu tươi, cầm một cái đầu, bước ra khỏi đại môn nhà họ Tần.
Cái hộp vừa hay ném trúng đầu hắn, người giết người đỏ cả mắt, chuẩn bị bước tới với nắm đấm của mình.
Nhưng sau khi nhìn rõ người ngồi ở cổng, khí thế của hắn ta lập tức suy yếu, cả người run rẩy đứng ở cổng, không dám nhúc nhích.
"Tôi... tôi... Tôi có thể đi được chưa?" Đứng một lúc, người này mới lắp bắp hỏi. Hắn cho rằng cú đánh vào đầu mình là do Tiêu Trần cố ý.
Lúc này Tiêu Trần mở một chiếc hộp khác ra, bên trong có một cái bình sứ nhỏ.
Tiêu Trần rút nắp cắm của bình sứ, ngửi ngửi, mặt đầy vẻ ghét bỏ ném nó đi, vừa hay lại đập trúng đầu người kia một lần nữa.
Miệng người kia nhếch lên, suýt chút nữa thì khóc, đây vừa ra khỏi hang sói thì vào hang cọp!
Tiêu Trần nghiêng nghiêng liếc nhìn người kia nói: "Mày con mẹ nó còn chưa đi, muốn ở lại ăn cơm tối à?"
Như được đại xá, người kia vừa nhấc chân muốn đi thì khóe mắt hắn nhìn thấy chiếc bình sứ và mặt dây chuyền bằng ngọc đã vứt trên mặt đất.
Cái gọi là người vì tiền tài mà chết chim vì thức ăn mà vong, người kia tim đập dữ dội: "Đây không phải là Lam Long Ngọc và Nhất Khí Đan thánh dược trị liệu của Tần gia sao?"
Có thể nói "Lam Long Ngọc" là niềm mơ ước của tất cả các người tu hành.
Vật này không chỉ có thể làm cho thần trí minh mẫn, khiến người ta không bị quỷ xâm nhập vào bên trong mà còn có sức phòng ngự mạnh mẽ. Không chỉ có thể giữ mạng, mà còn có thể chống lại tâm ma, đây là một "thần khí" !

Bình Luận

0 Thảo luận