"A di đà phật."
Thiên Long đại sư mỉm cười, thân hình lướt tới rơi xuống trước người Đại Lai Lạt Ma.
"Đại Lai Lạt Ma chớ có nổi giận, tuy rằng khắp người tên kia âm khí ngập trời, nhưng lại thân sạch tâm sáng, cậu ta chưa từng làm qua những chuyện thương thiên hại lý gì."
Đại Lai Lạt Ma âm trầm nói: "Hừ, yêu tà chính là yêu tà, bây giờ không có làm ác, Thiên Long sư huynh dám cam đoan về sau cậu ta không làm ác sao?"
Thiên Long đại sư suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Yêu vật trên đời, không hiếm kẻ từ lúc mới sinh ra có tâm địa thiện lương, thế nhưng có rất nhiều kẻ, sau đó duyệt qua bách thái thế gian, bị che đậy tâm thần, biến thành tà tụy.
"Vậy hãy để ta đi khuyên bảo một phen." Thiên Long đại sư đi về phía Lãnh Tiểu Lộ, tăng bào màu trắng trên người không gió mà bay lên.
Khuôn mặt Đại Lai Lạt Ma dữ tợn.
Phật gia trảm yêu trừ ma là có thể tích lũy công đức, đây rất có lợi đối với người tu hành.
Mà việc trừ khử yêu tà này hẳn là một đại công đức, thế nên Đại Lai Lạt Ma mới có thể giành ra tay trước, muốn chém giết Lãnh Tiểu Lộ.
Kết quả không như mong muốn, bị Lãnh Tiểu Lộ trực tiếp dùng âm khí chống nổ Khu Ma đại trận, ngay cả pháp khí đều bị xé toạc.
Một chuyện đại công đức cứ như vậy chuồn mất dưới mắt.
Với lại Thiên Long đại sư hiện tại, càng có hiềm nghi là chiếm tiện nghi.
Làm sao Đại Lai Lạt Ma không tức giận cho được.
Thế nhưng tức giận thì tức giận, bây giờ trên người ông ta có thương tích, hơn nữa nhìn tình hình, căn bản không phải đối thủ của yêu tà nọ.
Đại Lai Lạt Ma chỉ có thể nuốt hết mọi cơn tức vào trong bụng.
Thiên Long đại sư đi về phía Lãnh Tiểu Lộ.
Tình huống trên sân lúc này, một nhóm người bị Kinh luân đánh không rõ sống chết, một bộ phận bị Đại Minh Chú đốt mất đi sức chiến đấu.
Trên sân chỉ có một người là Lãnh Tiểu Lộ, là hoàn toàn không hao tổn chút nào.
Lãnh Tiểu Lộ vứt Kinh luân đi, nhìn tình cảnh trước mắt ngơ ngác sững sờ ở chỗ đó.
Mười mấy người, bị Kinh luân đập xuống mặt đất, tất cả mọi người đã không còn hơi thở.
Chỉ có ông chủ mập không bị đập vào trong đất.
Bộ mặt ông ta hướng xuống dưới, khuỷu tay liều mạng chống.
Ở nơi ngực của ông chủ mập, ông ta dùng tính mạng của mình để đánh đổi, chống đỡ một chút không gian.
"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt." Giọng Lãnh Tiểu Lộ run rẩy.
Nước mắt của Lãnh Tiểu Lộ không ngừng lăn xuống, Tiêu Trần ca ca muốn mình mang theo Minh Nguyệt, nhưng chỉ là một chút việc nhỏ như vậy, mình cũng không làm xong.
Hổ thẹn, tự trách, đủ loại tâm tình không ngừng tràn vào trái tim.
"Phụt."
Lãnh Tiểu Lộ phun ra một búng máu, tê liệt ngã trên mặt đất.
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt chui ra từ trong không gian nhỏ mà ông chủ mập chống đỡ.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy đến trên người ông chủ mập, như mọi khi kéo lỗ tai của ông chủ mập.
"Chú Vương, chú Vương!"
Kêu vài tiếng, ông chủ mập không có một chút động tĩnh.
"Chú mặt to, chị đẹp trai!" Lưu Tô Minh Nguyệt hốt hoảng kêu lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lưu Tô Minh Nguyệt ý thức được, bọn họ đều đã chết hết.
Cô nhóc nhìn Lãnh Tiểu Lộ, chu miệng khóc kinh thiên động địa.
"Oa Tiểu Lộ ca ca!"
Thấy Lưu Tô Minh Nguyệt không bị sao, Lãnh Tiểu Lộ hơi chút thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy, bóng dáng Thiên Long đại sư đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Thiên Long đại sư mỉm cười nhìn Lãnh Tiểu Lộ, chắp tay nói: "Tiểu thí chủ, thân ngươi phụ âm khí vô thượng, ở trên thế gian, khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương người vô tội, liệu có bằng lòng theo bần tăng về Thiên Long tự tu hành không."
Nói là tu hành, nhưng thật ra lại là giam lỏng, chuyện như vậy, Phật gia làm rất quen tay.
Bao nhiêu đại yêu ma, cứ như vậy bị mài đi nhuệ khí, cuối cùng biến thành tọa kỵ, hoặc là chó giữ cửa cho người khác.
Giọng của Thiên Long đại sư tuy rằng ôn hòa, nhưng là lại mang theo một sự uy nghiêm không cho kháng cự, kinh sợ tâm hồn.
Lãnh Tiểu Lộ nhìn Thiên Long đại sư, chưa bao giờ tức giận như thế.
Cậu ta chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Long đại sư, mắt đầy bi thương và phẫn nộ: "Sợ tôi làm tổn thương người vô tội? Hay cho một lí do quang minh chính đại."
"Bọn họ thì sao? Bọn họ không phải là người vô tội mà ông nói sao? Bọn họ không có làm gì cả!"
Lãnh Tiểu Lộ chỉ vào những thi thể trên mặt đất, âm khí toàn thân lại lần nữa bộc phát ra.
Thiên Long đại sư có chút bất đắc dĩ, những người này quả thật là vô tội.
"Chuyện này đúng là do Đại Lai Lạt Ma quá mức cấp tiến, ông ta sẽ phải chịu ác nghiệp quấn thân."
Một câu trả lời tựa như báo ứng, mà muốn tháo cái mũ lạm sát kẻ vô tội xuống, thật sự là cực kỳ buồn cười.
Lãnh Tiểu Lộ tức giận toàn thân run lên, ở m gian nhiều năm như vậy, đã thấy rất nhiều quỷ hồn sám hối sau khi chết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận