Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 562: Một đao giết chậm

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Đúng như lời Quỷ Xa đã nói, quỳ gối đã lâu nên đã quên mất mình còn có đầu gối, những người này đã không thể đứng dậy được nữa.
Lão giả ở trên trời cao vô cùng tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí còn tức giận hơn khi đối mặt với sự nhạo báng của Quỷ Xa.
Những con súc vật bẩn thỉu trong mắt ông ta lại ra tay phản kháng.
"Đi."
Trên người lão giả vụt qua một ánh sáng màu đỏ, một thanh kiếm nhỏ màu đỏ mang theo sát khí vô tận phóng thẳng về phía cô gái.
Cô gái ưỡn ngực lên, quật cường nhìn ánh sáng màu đỏ đó, không chịu lùi nửa bước.
"Tiểu Nhu, mau chạy đi." Từng âm thanh trẻ trung vang lên, từng đợt sóng âm nổ tung trong không gian.
Rất nhiều trái tim trẻ trung cuối cùng vẫn bừng cháy lên.
Luồng ánh sáng màu đỏ dễ dàng xé toac những sóng âm này, vô cùng gớm ghiếc.
Cô gái liếc nhìn Tiêu Trần đang làm thinh, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, người trông thực sự rất xinh đẹp!
Ngay vào lúc thanh kiếm nhỏ màu đỏ sắp xuyên qua đầu của cô gái thì đất trời đột nhiên trở nên yên lặng, tất cả mọi âm thanh cũng biến mất không thấy đâu.
Thời gian như thể đã ngưng đọng lại vào khoảnh khắc này vậy.
Tất cả mọi người nhìn về phía trước của cô gái với vẻ không dám tin.
Một thiếu niên dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy thanh kiếm nhỏ màu đỏ đó lại.
Tiêu Trần từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng cằm của cô gái lên.
Nhìn vào đôi mắt quyến rũ như dòng xoáy biển cả của Tiêu Trần, trái tim của cô gái đập dữ dội, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Đã cảm nhận được rồi chứ?" Tiêu Trần khẽ hỏi.
"Trái tim đang đập." Tiêu Trần buông tay ra, tự hỏi tự trả lời.
Cô gái như đã hiểu, nhưng lại giống như không hiểu vậy.
"Răng rắc."
Ngón tay của Tiêu Trần khẽ dùng lực, thanh kiếm nhỏ màu đỏ bị kẹp lấy phát ra tiếng than khóc, lại gãy ra từ giữa.
Thân kiếm gãy ra nặng nề rơi xuống gốc cây và nảy lên vài cái.
Lão giả ở trên bầu trời phun ra một ngụm máu tươi, phi kiếm bổn mạng bị phá hủy đã trực tiếp làm thương đến gốc rễ của ông ta.
Tiêu Trần dùng tay phải cầm thanh trường đao, bóng người lao thẳng lên trên giống như pháo đạn vậy.
Đao khí màu đen ngưng đọng trên con đường mà Tiêu Trần lao qua, tạo thành từng vòng xoáy khổng lồ.
"Một đao vượt thiên hà, cửu thiên vũ trụ người đứng đầu; giết chậm là không thể giết hết, đồ rác rưởi vô dụng nhiều làm sao."
Một giọng nói to lớn phát ra từ phía Tiêu Trần, bá đạo vô cùng, xuyên thấu lòng người.
Vòng xoáy màu đen càng lúc càng gấp rút, như thể muốn nuốt trọn vạn vật trên đời vậy.
"Tiến một đao, lùi một đao, ta chỉ một đao, ai dám chặn đao? Sớm cũng giết, muộn cũng giết, dù sao cũng giết thì chi bằng giết từ từ!"
Giọng nói đó lại vang lên, Tiêu Trần đứng trong không trung, thanh trường đao giơ qua đầu, nhẹ nhàng và chậm rãi vung xuống.
"Một đao giết chậm."
Đao khí màu đen chậm rãi phát ra từ thanh trường đao.
Không gian và thời gian vào lúc này đã dừng lại, đối mặt với đao khí màu đen đang chậm rãi lao tới, những người bày trận muốn vùng vẫy, nhưng không thể cử động được.
Nỗi sợ hãi vô tận toát ra từ trên người họ, có lẽ họ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một ngày chờ đợi bị giết giống như lợn chó vậy, không hề có sức lực chống trả.
Đao khí màu đen xuyên qua cơ thể của họ, họ nhận ra mình lại không thể cảm thấy chút đau đớn nào.
Sự cảm nhận của họ có vẻ như cũng bị trì hoãn vậy.
Tiêu Trần nhẹ nhàng buông cái tay đang nắm trường đao ra, trường đao lơ lửng trong không trung.
Luồng đao khí màu đen đầu tiên đã đi qua, nhưng tiếp đó, luồng đao khí màu đen thứ hai phát ra từ trong đao đen.
Đao khí vẫn chậm rãi tiến lên, giống như một bà lão ra ngoài đi dạo sau khi đã ăn uống no nê vậy.
Luồng đao khí thứ hai chậm rãi xuyên qua cơ thể của những người bày trận, vẫn không ai cảm nhận được chút đau đớn.
Mặc dù không chút đau đớn, nhưng trơ mắt nhìn đao khí xuyên qua cơ thể của mình, đó là một chuyện khủng khiếp biết nhường nào.
Có người muốn kêu lên nhưng không phát ra được âm thanh nào cả.
Có người muốn chạy trốn nhưng lại không thể nhúc nhích.
Quỷ Xa nằm trên vai của Tiêu Trần, nhìn cảnh tượng này, toàn thân run lên.
Có thể dọa một lão ma đã sống hàng chục ngàn năm sợ hãi như vậy, sự kinh khủng của chiêu thức này không hề đơn giản như đang nhìn thấy bây giờ.
Quỷ Xa run lên vài cái, bị dọa sợ không nhỏ.
Nhưng sau đó lại cảm thấy vui vẻ, dù sao người bị đao khí tấn công cũng không phải là mình.
Quỷ Xa vui vẻ nhảy nhót vài cái trên vai của Tiêu Trần, phát ra tiếng cười như mổ heo vậy.
Quỷ Xa liếc nhìn nói: "Thực ra bọn mi đã chết rồi, chỉ là bản thân bọn mi không cảm nhận được mà thôi."
Câu nói này khiến cho mọi người kinh hồn bạt vía, không ai muốn tin vào câu nói này, suy cho cùng thì ai lại muốn tin câu nói quái quỷ rằng mình đã chết rồi chứ?

Bình Luận

0 Thảo luận