Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 879: Toi mạng

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Cuối cùng Bàn Cổ Tà Tương xuất hiện.
Con mắt màu đỏ tươi của Bàn Cổ Tà Tương đảo qua từng người, nhìn mọi người đến tê cả da đầu.
Ngoài mọi người dự liệu là, ánh mắt Bàn Cổ Tà Tương lại dừng ở phía sau.
Cặp mắt đỏ thắm bỗng nhiên co rúm lại, giống như nhìn thấy chuyện gì khó mà tin được.
Tiêu Trần quay đầu nhìn lại, ánh mắt Bàn Cổ Tà Tương rơi vào trên người tiểu công chúa.
Mà toàn bộ ác ý bao phủ không gian lại tách khỏi tiểu công chúa.
"Thật thú vị, thật thú vị, người thuần khiết lương thiện như vậy lại thật sự tồn tại, khó mà tin nổi, khó mà tin nổi."
m thanh hơi khàn khàn của Bàn Cổ Tà Tương vang lên.
Sau một khắc bóng dáng Bàn Cổ Tà Tương đột nhiên nổ tung, hóa thành từng màn sương đen đánh úp về phía tiểu công chúa.
Bàn Cổ Tà Tương lại mặc kệ ác chi hoa trong cơ thể Tiêu Trần, ngược lại trực tiếp đột kích nữ hài này.
Điều này làm cho Cửu Vĩ Yêu Hồ ý thức được cái gì.
"Bảo vệ tốt nữ hài kia, nữ hài kia có tác dụng khắc chế đối với hắn."
Chín cái to lớn đuôi, đột nhiên nhảy múa dựng lên sau lưng nàng.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Chín cái to lớn đuôi vung lên thật cao, từng cái cắm thẳng vào mặt đất.
Tạo thành một 'bức tường' trước mặt tiểu công chúa.
Nhưng một khắc sau nảy sanh dị biến, một cánh tay đầy ác ý màu đen, đột nhiên xuyên qua lồng ngực Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Máu tươi tuôn trào ra, hào quang trong ánh mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ dần dần phai đi.
Biến cố bất thình lình dọa mọi người sợ ngây người.
Lúc đầu mọi người cho rằng mục tiêu của Bàn Cổ Tà Tương là tiểu công chúa không bị ác ý tập kích.
Không ngờ mục tiêu cuối cùng của Bàn Cổ Tà Tương lại là Cửu Vĩ Yêu Hồ.
"Ha hả nữ nhân nhiều chuyện."
Tiếng cười âm trầm của Bàn Cổ Tà Tương vang lên.
"Phốc."
Bàn Cổ Tà Tương rút tay ra, thân thể Cửu Vĩ Yêu Hồ ầm ầm ngã xuống.
Nhìn vào thân thể Cửu Vĩ Yêu Hồ không còn sức sống nữa, Phong Linh Nhi có chút không dám tin sự thực trước mắt nhìn thấy.
Mị - một trong bảy đại thánh phong lại cứ như vậy mà không còn nữa.
Coi như Mị không am hiểu chém giết, nhưng chung quy dựa vào danh tiếng của bảy đại thánh phong, như thế đã chết có phải giống trò đùa quá mức hay không.
Mà mọi người thấy tay Bàn Cổ Tà Tương tràn đầy máu tươi, trong lòng sợ run lên.
Quái vật này khôngchỉ có thực lực khủng bố, hơn nữa tâm tư càng âm ngoan ác độc hơn.
Hắn ta lại lừa gạt Cửu Vĩ Yêu Hồ, làm cho Cửu Vĩ Yêu Hồ dùng toàn lực bảo vệ nữ hài kia.
Làm cho Cửu Vĩ Yêu Hồ hoàn toàn không phòng ngự, bị hắn ta đánh chết dễ dàng.
Nhưng ngay từ đầu mục đích của Bàn Cổ Tà Tương chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ, tiểu công chúa chỉ là nguỵ trang mà thôi.
Nhìn thân thể Cửu Vĩ Yêu Hồ dần cứng ngắc, Phong Linh Nhi có cảm giác xót thương cho người ta, hơn nữa kiểu chết này thật quá oan uổng.
Phong Linh Nhi vung trường kiếm bảy màu lên, từng kiếm khí bảy màu to lớn dập dờn mà ra.
"Thực lực mày cường đại như vậy, vì sao còn phải dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này."
Đối mặt với kiếm khí bảy màu chém đến cực nhanh, Bàn Cổ Tà Tương không chút hoang mang vẫy vẫy bàn tay.
Ác ý quanh thân Bàn Cổ Tà Tương đột nhiên điên cuồng vặn vẹo, hình thành một ác quỷ cao tới trăm trượng ở phía sau hắn ta.
Ác quỷ mang theo ác ý làm người ta kinh hãi, bỗng nện xuống kiếm khí chém đến.
"Rầm! Rầm!"
Trong nháy mắt kiếm khí bị đập nát bấy.
Sắc mặt Phong Linh Nhi trở nên xấu xí cực độ, thực lực của Bàn Cổ Tà Tương lại tăng trưởng cực nhanh như thế, bây giờ mình đã không có khả năng đánh trả rồi.
"Cô xem, không có Mị đại nhân làm khó dễ ở đó, có phải sự tình đơn giản hơn rất nhiều hay không, có thể tiết kiệm một phần khí lực để giải quyết sự tình, tại sao tôi lại không dùng nó chứ?"
Bàn Cổ Tà Tương nở nụ cười tràn đầy đắc ý.
Bàn Cổ Tà Tương nhìn về phía Tiêu Trần, cười hỏi: "Sao cậu không chạy?"
Tiêu Trần liếc mắt, bỗng nhiên dựng thẳng một ngón giữa nói: "Tôi có thể hỏi ông một chuyện không?"
Hình như tâm tình Bàn Cổ Tà Tương rất tốt, cũng không ngại tên tiểu tử này vô lễ.
"Có thể." Bàn Cổ Tà Tương khẽ gật đầu.
"Khà khà khà" Tiêu Trần cười phóng đãng: "Vấn đề này chỉ có thể trả lời biết hoặc không biết, ông có thể làm được không?"
"Ha ha ha, tiểu gia hỏa cậu có chút ý tứ." Bàn Cổ Tà Tương cười ha hả: "Cậu hỏi đi."
Tiêu Trần đột nhiên đưa tay trái ra, hai tay cùng giơ ngón giữa.
"Mẹ ông biết ông là thằng ngu không? Ông chỉ có thể trả lời biết hoặc là không biết!"
"Phụt." Những binh lính xung quanh hơi không nhịn được lập tức bật cười.
Đây chính là một câu hỏi toi mạng, ông sẽ trả lời là biết hay không biết?
Lúc này Bàn Cổ Tà Tương cũng tỉnh táo lại, biết mình bị con rùa nhỏ này đùa bỡn.
Ánh mắt đỏ thắm của Bàn Cổ Tà Tương hơi híp lại.
"Ha hả, tiểu gia hỏa cậu thật thú vị, tôi rất thích cậu. Nếu như cậu không nuốt ác chi hoa, nói không chừng chúng ta sẽ ở chung dứoi một loại phương thức khác."

Bình Luận

0 Thảo luận