Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1556: Cơn giận của Tiêu Trần

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Xem ra chủ thượng có hơi kiêng kỵ người tên là Tiêu Trần này, cũng không phải là không có đạo lý.
Vào thời khắc này, cánh cửa kia đột nhiên mở ra cọt kẹt.
Bóng dáng Tiêu Trần xuất hiện ở cửa, trong tay ôm một cái hộp thanh đồng cổ xưa.
Vừa nhìn thấy Tiêu Trần và chiếc hộp thanh đồng trong tay hắn, Dịch Tiên đột nhiên tê cả da đầu, tóc gáy toàn thân dựng dứng.
Lùi lại.
Dịch Tiên trong nháy mắt lui về phía sau ngàn dặm.
Nhưng mà cảm giác khiến da đầu hắn ta nổ tung vẫn không biến mất.
Lui nữa.
Dịch Tiên lui thêm ngàn dặm nữa.
Kinh khủng là, cái cảm giác cứ như giòi bò trên xương, vẫn còn quanh quẩn ở trong lòng của hắn ta.
Lại lùi thêm nữa.
Một mực lùi ra xa vạn dặm, cái cảm giác ấy mới hoàn toàn tiêu tán.
Tiêu Trần đứng trước cửa Đao Ngục có chút vô tội nhìn phương hướng Dịch Tiên lùi lại.
"Phần phật!"
Một tiếng vang lên, chiếc Thôn Thiên Bào được đặt trên bàn thế mà lại tự mình mở rộng, bay lên, đi tới bên cạnh Tiêu Trần.
"Đã lâu không gặp." Tiêu Trần cười tủm tỉm lên tiếng chào Thôn Thiên Bào.
Nếu là người khác chào hỏi với một bộ y phục, sợ rằng sẽ bị mắng thành bệnh tâm thần.
Thế nhưng Tiêu Trần chào hỏi với Thôn Thiên Bào kia, lại có vẻ vô cùng tự nhiên, như là hai người bạn cũ đã lâu không gặp.
Thôn Thiên Bào nhẹ nhàng lay động, dường như vô cùng hưng phấn.
"Ừm, vẫn nên mặc vào, nếu không sợ rằng không đuổi kịp tên kia." Tiêu Trần cười gật đầu.
Tiêu Trần mặc vào Thôn Thiên Bào, có thêm tí khí chất không linh.
Trên Thôn Thiên Bào phát ra chút ánh huỳnh quang màu trắng, ánh huỳnh quang bao lấy Tiêu Trần, hình thành nên một cái vỏ trứng.
"Ầm!"
Trong không khí nổ vang một trận, bóng dáng Tiêu Trần đột nhiên biến mất.
Ngoài vạn dặm.
Dịch Tiên lấy lại tinh thần vô cùng phẫn nộ, bắp thịt trên mặt khoa trương vặn vẹo, hiển nhiên như bộ dạng ác quỷ.
Đối với người kiêu ngạo như hắn ta mà nói, bị một người không hề có chút thực lực nào, và một cái hộp, dọa thành như vậy, chuyện này không thể chấp nhận được.
Thế nhưng rất nhanh, biểu cảm vặn vẹo biến mất, Dịch Tiên lại trở về dáng vẻ tao nhã lễ độ kia.
Dịch Tiên hồi tưởng hình dạng của hộp thanh đồng, còn có hoa văn khó hiểu trên nó.
Dần dần trên mặt Dịch Tiên lại mang theo dáng tươi cười.
"Xin chào." Không biết từ lúc nào, bóng dáng Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện ở phía trước Dịch Tiên.
Cảm giác nguy cơ ấy, lại bò vào đầu Dịch Tiên.
Thế nhưng lần này Dịch Tiên không chỉ không chạy trốn, ngược lại còn có dáng vẻ như đã tính sẵn cả rồi.
"Xin chào." Dịch Tiên lễ phép đáp lời, nhìn hộp thanh đồng trong tay Tiêu Trần hỏi: "Là vài thứ kia?"
"Đúng vậy, hàng thật giá thật." Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu.
Dịch Tiên nghe được đáp án ấy cười ngày càng xán lạn: "Ngươi dám mở nó ra?"
"Ngươi có thể thử xem."
"Ngươi biết hậu quả khi mở nó ra chứ?"
"Biết."
"Nếu đã biết, thì ngươi vẫn còn muốn mở nó ra à?"
"Đương nhiên."
"Ta cá là ngươi không dám mở nó."
Dịch Tiên chậm rãi rút ra trường kiếm sau lưng.
Từ đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên Dịch Tiên rút trường kiếm ra.
Chiến đấu với Tiêu Trần nhân tính và pháp thân lúc trước, đối với hắn ta chẳng qua chỉ là chơi đồ chơi mà thôi.
Mà Tiêu Trần trước mắt này, Dịch Tiên biết không phải cùng một người với Tiêu Trần hồi nãy.
Tuy rằng thực lực cũng không có gì thay đổi, thế nhưng Dịch Tiên lại biết mình phải thận trọng đối đãi.
Không có gì khác, trực giác mà thôi.
"Kiếm tốt." Nhìn trường kiếm "bình thường" trong tay Dịch Tiên, Tiêu Trần từ trong thâm tâm ca ngợi một tiếng, tuy rằng nghe có hơi giống như mắng chửi.
"Đây là tự nhiên." Dịch Tiên cũng không khách khí gật đầu.
"Kiếm chính là quân tử trong binh khí, thế nhưng theo những gì ngươi làm, ngươi cảm thấy mình xứng với nó sao?" Lời Tiêu Trần nói thực sự có chút trào phúng.
Dịch Tiên cũng không tức giận, mà là hỏi ngược lại: "Những gì ta làm? Ngươi rất hiểu biết ta?"
"Dịch Tiên, một trong Thất Hoàng của thời đại Đại Hắc Ám, thực lực đỉnh phong không thể đo lường, từng thủ hộ một phương an bình tại thời đại Đại Hắc Ám cự thú hoành hành, tên của ngươi đời đời tương truyền qua miệng của sinh linh ở thời đại kia."
"Thế nhưng." Tiêu Trần lời nói xoay chuyển: "Khi thời đại đổi thay, ngươi lại đầu nhập dưới trướng vương dị vực, trong trận chiến Hỗn Độn sau đó lại tàn sát vô số sinh linh, hành vi của ngươi, dường như không xứng với hai chữ quân tử."
Dịch Tiên không sao cả nhún nhún vai: "Ha ha! Quá khứ đã qua vô số năm, ngươi còn có thể tra được những thứ này, thực sự khiến ta có vài phần kính trọng đối với ngươi."
"Vậy ta nói đúng không?"
"Đúng." Dịch Tiên rất sảng khoái gật đầu.
Sau đó nụ cười của Dịch Tiên đột nhiên vặn vẹo, có chút điên cuồng nói: "Đó là thời đại của bọn ta, những thứ được gọi là đại thần, dựa vào cái gì lấy thay chúng ta, dựa vào cái gì?"
"Bước đi của thời gian không thể ngăn cản đằng." Tiêu Trần nói khẽ.

Bình Luận

0 Thảo luận