Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 908: Đến đi, vờ vịt đi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Có người, có lẽ là chỉ cho vài bộ quần áo nhưng lại giúp hắn không chết cóng trong trời đông giá rét.
Tiêu Trần vẫn luôn cảm thấy, tuy những người bình thường này có rất nhiều khuyết điểm nhưng lại dễ thương hơn nhóm tiên sư cao cao tại thượng kia rất nhiều.
Tiêu Trần thích những người bình thường này, thích nhìn cuộc sống chua ngọt đắng cay của bọn họ. Hắn cảm thấy như thế mới là cuộc sống.
...
Tiêu Trần thở ra một hơi thật dài một hơi, nhướng mày với Bàn Cổ, cười nói: "Con mẹ nó, đầu óc không đủ dùng hả? Hỏi hết cái này lại đến cái kia, mười vạn câu hỏi tại sao à? Có thôi ngay cái trò thiểu năng này không thì bảo?"
"Khụ khụ..."
Bàn Cổ Tà Tướng suýt thì phun ra một ngụm máu lớn.
Rõ ràng là vẻ mặt con hàng hàng này rất nghiêm túc, còn bày ra cái vẻ nhớ về hồi ức năm xưa rồi cảm khái này kia... Thế mà vừa mở miệng đã văng đầy lời lẽ thô tục.
Thái độ này ai mà chịu nổi chứ?
Bàn Cổ Tà Tướng đè nén lửa giận trong mắt, cười lạnh nói: "Cứ gào tiếp đi, để xem mi có thể gào được bao lâu."
Bàn Cổ Tà Tướng đột ngột vung tay lên.
Lấy hắn ta làm trung tâm, ác ý khổng lồ điên cuồng lan ra xung quanh.
Ác ý tạo thành một tấm màn đen vĩ đại, giống lạch trời chia đôi thiên địa.
Bàn Cổ Tà Tướng bước ra một bước.
Tấm màn ác ý phía sau hắn ta liền giống như biển gầm diệt thế, nhao nhao đánh về phía trước
"Mi thì có thể cứu được ai chứ?" giọng nói đầy chế nhạo của Bàn Cổ Tà Tướng vang lên.
Cảnh tượng kinh khủng này khiến cho tất cả mọi người đều sinh lòng tuyệt vọng.
Cửu Vĩ Yêu Hồ tóm lấy cánh tay Tiêu Trần, kéo lại. Cái đuôi sau lưng phóng vèo ra, ngọn lửa xanh lam bốc lên bừng bừng như cuồng phong bão táp.
"Cô không thể chết được, mang theo hắn rời khỏi đây mau. Tôi sẽ đi ngăn cản Bàn Cổ Tà Tướng." Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Phong Linh Nhi, nói.
Phong Linh Nhi nghiêm túc gật đầu. Mặc dù biết động cơ của Cửu Vĩ Yêu Hồ không sạch sẽ cho lắm nhưng lúc này mà cô ta vẫn bằng lòng cứu người, thế là được lắm rồi.
Phong Linh Nhi có chút bận tâm hỏi: "Còn cô thì sao?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhún vai: "Còn có thể thế nào chứ? Ngăn cản được tí nào hay tí đó thôi. Có uy thế của chủ nhân ở đây, hắn ta không dám làm gì tôi đâu."
Tiêu Trần liếc mắt nhìn bọn họ: "Sao tôi lại phải đi?"
"Bây giờ không phải là lúc giở tính trẻ con ra đâu." Cửu Vĩ Yêu Hồ tức giận, nhéo một cái trên cánh tay Tiêu Trần.
"Hế hế." Tiêu Trần cười rộ lên, vẻ mặt rất chi là xấu xa.
Thấy Tiêu Trần cười gian, mọi người lập tức giật mình thon thót. Trong lòng ai cũng dâng lên cảm giác chẳng tốt đẹp gì.
Quả nhiên, Tiêu Trần vùng khỏi tay Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Khí thế trên người chợt bộc phát mãnh liệt.
Toàn thân hắn bắt đầu bốc lên một ngọn lửa đỏ rực, hơi nước đỏ tươi bốc lên hừng hực.
Không khí bị ngọn lửa đỏ như máu thiêu đốt đến vặn vẹo biến dạng.
Nhiệt độ kinh khủng khiến mấy người xung quanh không thể không lui ra phía sau.
"Cậu làm cái gì quái gì thế, cậu sẽ chết mất." Phong Linh Nhi sợ xanh cả mặt.
Thế mà Tiêu Trần lại dám thiêu đốt số huyết dịch cuối cùng còn sót lại trong cơ thể. Cái này thì khác gì tự sát chứ?
"Chết? Đùa à. Nếu sợ chết thì có khi cỏ trên mộ của tôi đã cao mấy chục mét rồi cũng nên."
Tiêu Trần cười ha hả, thân thể nhỏ bé nhưng ẩn chứa một cỗ hào khí ngút trời, khó mà miêu tả hết được bằng lời.
Suốt chặng đường đi tới ngày hôm nay, Tiêu Trần đã vô số lần sa vào tuyệt cảnh.
Nếu sợ chết thì chỉ sợ là xương cốt hắn cũng mất sạch từ lâu rồi.
Trong từ điển của hắn chỉ có cố tìm đường sống trong chỗ chết.
Ngọn lửa huyết hồng thiêu đốt những giọt huyết dịch của Tiêu Trần, uý thế dã thú bị vây nhốt hoàn toàn khai hoả.
Lúc này, tấm khiên huyết sắc siêu lớn cũng hừng hực cháy theo. Những vết rạn, vỡ được chữa trị với tốc độ cực nhanh.
Vô số hoa văn thần bí hiện lên bề mặt tấm khiên, những hoa văn này thế mà lại giống y những hoa văn trên mặt Tiêu Trần.
Dã thú bị vây nhốt, đặt cược toàn bộ sinh mệnh của mình vào lần cuối cùng này nên khí thế hoàn toàn bộc phát.
Không gian không ngừng rung lắc dữ dội.
Từ trên thiên khung, vô số Xiềng Xích Đại Đạo rủ xuống rồi quấn vào tấm khiên huyết sắc.
Thiên Đạo của Bất Chu giới đã giúp Tiêu Trần hoàn thành một kích cuối cùng.
Bàn Cổ Tà Tướng sải bước tới, mang theo tấm màn đen nồng đậm ác ý.
Hắc ám cắn nuốt tất cả đã tới gần.
"Ta thật sự thật thích mi đấy, nhãi con. Nếu như chuyển sang nơi khác, có khi chúng ta đã trở thành bạn bè cũng nên."
Bàn Cổ Tà Tướng cười ha hả, ác ý quanh người ngày càng điên cuồng hơn.
Hắn ta cũng dùng hết toàn lực, xem như là tôn kính cuối cùng đối với Tiêu Trần.
"Ông đây không kết giao bằng hữu với súc sinh."
Tiêu Trần nhếch miệng cười, trên răng dính đầy vết máu đã khô cứng.
"Má nó, cả đời đều phải liều mạng."
Tiêu Trần không nhịn được mà nói thầm một câu.

Bình Luận

0 Thảo luận