Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1720: Tình yêu

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Được rồi, cứ như vậy đi, bây giờ anh đã đứng thứ bảy trên bảng Thiên Cơ rồi." Tiêu Trần nói xong, toàn thân đột nhiên bay lên, lập tức đánh vỡ vách tường gian phòng rồi rơi xuống đường phố bên ngoài.
Trên đường phố người đến người đi, chẳng mấy chốc Tiêu Trần đã bị đám người hóng thị vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
"Chàng trai, cậu không sao chứ?"
"Có muốn mời thầy lang không?"
Có người quan tâm hỏi.
Nam tử đứng trước vách tường đổ nát, ngơ ngác nhìn Tiêu Trần trên đường phố.
Tiêu Trần lăn lông lốc đứng dậy, nhìn đám người hóng thị xung quanh, tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, về nhà xem cha mẹ các ngươi vật lộn đi."
"Bệnh thần kinh..."
Người xem náo nhiệt chửi mát rồi tản ra.
Tiêu Trần ôm quyền với nam tử: "Lão ca thần công cái thế, tiểu đệ cam bái hạ phong, anh thắng rồi."
Tiêu Trần nói xong, tinh thần tập trung cao độ, chú ý tới toàn bộ con đường, nhất cử tất cả nhất động của mọi người.
Thực ra Tiêu Trần làm như vậy không chỉ để nhường vị trí thứ bảy cho nam tử, mà còn để xác nhận một số ý nghĩ của mình.
Lữ Linh Đồng đã từng nói, bảng Thiên Cơ luôn do Phương Phỉ chủ nhân viết.
Tiêu Trần nghi ngờ là, làm thế nào Phương Phỉ chủ nhân biết mọi chuyện trong thiên hạ?
Có hai khả năng, một là Phương Phỉ chủ nhân là một tu sĩ, thần thức của hắn ta có thể bao phủ cả Liên Hoa Động Thiên này.
Hai là có các tổ chức tình báo của Phương Phỉ chủ nhân ở khắp nơi trong thiên hạ, mọi vấn đề dù lớn hay nhỏ đều sẽ được thu thập tập hợp.
Tiêu Trần đã làm như vậy, một là để giúp cái tên ngốc si tình kia, hai là chủ yếu là để xác định xem đó là khả năng nào.
Nhìn hồi lâu cũng không thấy có gì khác thường, Tiêu Trần nhàm chán nhún nhún vai, xem ra Phương Phỉ chủ nhân căn bản là một tu sĩ.
"Thể nào cũng phải bắt được mày cho mà xem." Tiêu Trần mạnh giọng nói.
"Em trai, cậu không sao chứ?" Nam tử chạy xuống lầu, đỡ lấy Tiêu Trần.
"Không có việc gì." Tiêu Trần trợn trắng mắt hất tay nam tử ra: "Còn anh thì sao? Ở chỗ này mấy ngày đi, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh, không ngồi vững ở vị trí này được đâu."
Nam tử ngẩn ngơ, bái một cái rất sâu với Tiêu Trần: "Cám ơn."
"Cảm ơn cái con khỉ." Tiêu Trần đung đưa đi về phía cửa nhà trọ, nói trong miệng: "Không biết bà vợ không cần nam nhân của mình của anh có thay đổi không? Thế giới rộng lớn đến thế, trai đẹp thì lại nhiều, ai sẽ nhớ đến một người chân lấm tay bùn chỉ biết trồng trọt như anh chứ!"
Nam tử nghe xong, đứng đó rất lâu, rất lâu.
...
Lăng Tuyết thành nằm ở vùng cực nam của Thiên Vũ quốc.
Hoàng thất Thiên Vũ quốc hoàn toàn phớt lờ tòa thành nhỏ không có ý nghĩa chiến lược nào này.
Nếu quản lý thì hao tâm tổn trí cũng không ai cảm kích, nếu mặc kệ thì cũng không thể nào nói nổi, cuối cùng dứt khoát cử một tri huyện đến đây xử lý, ngay cả quan quân cũng lười phái đi.
Tuy cha không thương mẹ không yêu nhưng ở đây sơn thủy hữu tình, cảnh đẹp vô cùng.
Có một ngọn núi nhỏ không tên ngoài Lăng Tuyết thành, trong núi có một tiểu đình sơn thủy.
Đỉnh đình có màu đỏ thẫm thâm trầm, cột đình là màu đen cổ xưa, bàn ghế đá màu trắng xám tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Bên cạnh đình thấp thoáng cây cối xanh tươi, nước chảy róc rách, ong bướm bay lượn hệt như lạc bước vào chốn tiên cảnh.
Một nữ tử mặc váy xanh sẫm ngồi trên ghế đá chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay.
Ngay cả khi đang ngồi, vẫn không thể nào che giấu được dáng người thướt tha của nữ tử.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, hất tung mái tóc của nữ tử, nữ tử nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, đặt quyển sách xuống, nhìn về phía xa xăm.
"Một tên nhóc kỳ quái?" Nữ tử khẽ cười, nụ cười này làm cho cảnh đẹp nơi đây cũng ảm đạm biến sắc.
"Từ đâu chui ra thế này? Chẳng lẽ là một hạt sen bị bỏ sót?"
Nữ tử nhẹ nhàng chống cằm, cẩn thận nhớ lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, nữ tử vậy mà lại ngủ thiếp đi.
"Tiểu thư, tiểu thư..." Một tù nữ đáng yêu nhẹ nhàng lắc nữ tử.
Nữ tử mở mắt, dịu dàng cười với tỳ nữ.
"Tiểu thư, sao lại ngủ vậy? Ở đây gió lớn thế này nhỡ bị cảm thì phải làm sao." Tiểu tỳ nữ vừa trách móc nói vừa khoác thêm một chiếc áo khoác cho nữ tử.
Nữ tử chỉ dịu dàng cười, không trả lời.
Khi tiểu tỳ nữ đã làm xong, nữ tử phất phất tay, một cây bút và một tập sách nhỏ xuất hiện trên bàn.
Tiểu tỳ nữ nhìn cây bút và tập sách, đột nhiên trong mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ: "Tiểu thư, có phải bảng Thiên Cơ lại thay đổi rồi không?"
Nữ tử gật đầu cười: "Tên tiểu tử kỳ quái kia, vị trí thứ bảy còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị chen xuống."
Tiểu tỳ nữ có chút thất vọng nói: "Không có năng lực vậy à? Thật là trừ dáng dấp đẹp thì chẳng có một chút thực lực nào."

Bình Luận

0 Thảo luận