Một Vô Chỉ Cảnh lâu năm, là chị họ của lão tổ nhà họ Nhan Vô Song thành.
Trương Đại Pháo nghe được cuộc nói chuyện của hai vị tiên tử, cũng đã hiểu.
Lớn lên giống Tiêu Trần, tên cũng giống vậy, ngoại trừ Đại Đế còn có thể là ai?
Xem ra các nàng cũng có chút liên quan với Đại Đế, xem ra vẫn là thiện duyên.
Trương Đại Pháo nghĩ một lát, "Hành trình hư không hung hiểm dị thường, con của Đại Đế đi vào hư không, cần phải có người chiếu cố, sao không nói thân phận của công tử cho các nàng biết, cứ như vậy, hiển nhiên có thể đảm bảo công tử lên đường bình an."
Trương Đại Pháo lập tức nói cho hai người biết Tiêu Trần là con trai của Đại Đế.
Không biết nếu Tiêu Trần biết thì có đánh chết Trương Đại Pháo hay không.
Chẳng hiêu ra sao, mình lại trở thành con trai của mình, ai có thể chịu được điều này?
Không nói thì thôi, Trương Đại Pháo vừa nói, Phượng Hà tiên tử cùng với Nhan Từ Ninh càng sầu lo.
Lúc này từ miệng của Trương Đại Pháo các nàng cũng đã biết, thân phận trước đây của người kia, lại là Thôn Thiên Đại Đế.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại thấy bình thường trở lại, cũng chỉ có Đại Đế mới có năng lực uy thế như vậy.
Đồng thời hai người bọn họ lại có chút mất hứng, bởi vì Đại Đế thế mà lại có con.
Thế nhưng bất luận như thế nào, con của Đại Đế cũng không thể gặp chuyện không may ở dưới mí mắt mình, nếu không e rằng sẽ áy náy suốt đời.
Lúc này, một điểm đen nho nhỏ nhanh chóng vọt tới, mang theo tiếng thét thê lương.
Nhan Tử Ninh nhẹ nhàng phất tay, cái điểm đen nhỏ kia đi tới bên ba người họ.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình.
Thứ này thế mà lại là một cái đầu người.
Hơn nữa ba người bọn họ đều biết người này, không phải hoạn quan Trần Cung kia thì là ai?
Trương Đại Pháo không biết, thế nhưng Nhan Tử Ninh và Phượng Hà lại biết rất rõ ràng, thực lực của Trần Cung đạt tới trình độ nào.
Nhan Tử Ninh nhìn dãy núi mênh mông, chân mày hơi nhíu lại, giọng ngưng trọng nói: "Mặt cắt trơn nhẵn, chắc là bị một đao chém xuống."
Phượng Hà nghi hoặc: "Thế nhưng chúng ta không cảm nhận được thiên địa linh khí dao động, chắc là không xảy ra đại chiến."
"Cô cảm thấy ai có thể một đao chém xuống đầu của Vô Chỉ Cảnh." Nhan Tử Ninh lo lắng hỏi.
"Nam Cung Lạc?" Phượng Hà hỏi.
"Cô ta cũng không làm được." Nhan Tử Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
"Nếu không chúng ta đi xem đi." Trương Đại Pháo có chút nóng nảy, các người ở nơi này phân tích cái gì? Công tử vẫn còn chưa chết đâu!
"Ừ." Ba người lại xuất phát, đi về phía đầu người vọt tới.
Tiêu Trần ngồi ở trên đỉnh núi một hồi, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng vào lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt ôm ngọc Sơn Thần chạy ra.
"Đại Đế ca ca anh xem, anh xem." Lưu Tô Minh Nguyệt giơ ngọc Sơn Thần lên, đưa tới trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần phát hiện, nữ tử trong ngọc Sơn Thần, lúc này lại có thể đứng lên, dường như là muốn đi tới.
Lúc này một đôi mắt thật to trên vách đá dựng đứng của núi lớn bỗng nhiên mở ra.
Con mắt màu vàng đất không hề có dáng vẻ trầm lắng, hoàn toàn lạnh lẽo trước đó.
Thay vào đó là sự kích động và không thể tin được.
"Công tử cẩn thận." Tử Thần che ở trước mặt Tiêu Trần, thúc giục Tiêu Trần mau rời khỏi nơi đây.
Tiêu Trần lắc đầu: "Nó không có ác ý."
Ngoài miệng Tiêu Trần nói một câu như vậy, nhưng vô cùng gian manh bỏ một quả cầu nhỏ phong ấn vào trong miệng.
Ngậm cầu nhỏ phong ấn, Tiêu Trần lẳng lặng đợi chuyện thay đổi.
Tiêu Trần có loại dự cảm, có lẽ lần này có thể làm rõ ràng lai lịch của ngọc Sơn Thần, còn có thân thế của Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Sơn Thần đại nhân, ngài... ngài thật sự đã trở về rồi?" Lúc này một âm thanh trầm thấp kích động vang lên ở bên trong trời đất.
m thanh vừa bắt đầu vang lên, ngọc Sơn Thần phát ra hào quang xanh lục, bay thẳng lên trời cao.
Dưới sự bao phủ của ánh huỳnh quang xanh lục, tất cả thực vật bắt đầu sinh trưởng.
Chỉ trong chốc lát, cả ngọn núi đã trở thành một đại dương xanh biếc.
"Leng keng, leng keng..."
Đột nhiên từng tiếng chuông trong trẻo truyền ra, tiếp theo một gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường lợn gợn tới, giam cầm toàn bộ ngọn núi lớn.
Tiêu Trần và Tử Thần phát giác, lúc này bản thân lại không thể động đậy được, thế nhưng Tiêu Trần cũng không hoảng sợ.
Bởi vì quả nhỏ phong ấn đã được cắm vào răng, chỉ cần hơi hơi dùng sức là có thể cắn nát.
Chỉ cần xảy ra vấn đề gì, liều cái mạng già giãy dụa một cái, như thế nào đi nữa cũng có thể động được.
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt ở trong ngực của Tiêu Trần đảo mắt một vòng rồi hôn mê bất tỉnh.
Tiếp theo ngọc Sơn Thần của Lưu Tô Minh Nguyệt bay ra từ trong lòng của Tiêu Trần.
Một bóng người nho nhỏ đi ra từ trong ngọc Sơn Thần, trực tiếp đi vào trong thân thể của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận