Tiêu Trần ma tính vừa khắc trận vừa nhìn mấy chữ nhỏ.
Nhìn mấy chữ nhỏ đứng chỉnh tề, trông giống như đang ngồi thành hàng, ăn trái cây vậy.
Ma tính nhẹ nhàng nói: "Ta đã nói, ta sẽ dạy cho các mi những gì có thể làm và những gì không thể làm."
"Ê a! Ê a!"
Sáu chữ nhỏ gật đầu lia lịa, trông giống như ông đây là một đứa bé ngoan lắm.
Tiêu Trần nhân tính lôi kéo mặt Tiêu Trần ma tính: "Cậu còn có thể làm giáo viên á! Ba sào con đánh không kêu một cái rắm, nào nào, nói một chút cho tôi nghe coi."
Ma tính đầu đầy hắc tuyến, nếu không phải không rút tay ra được, không thì hắn rất muốn trực tiếp khâu miệng tên này lại.
"Ừm..."
Hai tay Tiêu Trần ma tính không ngừng, nhưng ánh mắt lại dán vào mấy chữ nhỏ, bắt đầu suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.
Đối với Tiêu Trần ma tính, làm nhiều việc cùng một lúc chẳng khó gì.
"Ừm..."
Quả nhiên như lời của Tiêu Trần nhân tính đã nói, Tiêu Trần ma tính sẽ không giảng gì cả.
Để cho Tiêu Trần ma tính giảng bài, còn không bằng để cho hắn giết mấy người.
"Ờm..." Mặt mo của Tiêu Trần ma tính hơi kéo căng, nhưng hắn không biết phải diễn đạt những gì suy nghĩ trong lòng bằng lời nói thế nào cả.
Nhìn mấy chữ nhỏ vẻ mặt chờ mong, Tiêu Trần ma tính thật muốn tát chính mình hai cái, đây là rãnh rỗi không có việc gì làm tự tìm phiền toái à?
"Ừm... Tan lớp..."
"Phụt..." Tiêu Trần nhân tính suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Nhẫn nhịn cả buổi mới nói ra được hai chữ này, cậu thật là một đứa bé lanh lợi.
Tiêu Trần nhân tính liếc mắt nói: "Để tôi nói giúp cậu nhé!"
"Trung thứ cho vi đạo không xa, thi nhiều đã mà không muốn, cũng chớ thi tại người."
Mấy chữ nhỏ chấm hỏi đầy đầu, rõ ràng là nghe không hiểu Tiêu Trần nhân tính nói gì.
"Ý của chủ nhân các mi là những gì mình không muốn, thì đừng áp đặt nó lên người khác, cố gắng trở thành một Thứ Đạo Nhân."
"Ê a nha..."
Mấy chữ nhỏ gật đầu lia lịa, mặc dù không biết điều đó là gì, nhưng hình như rất lợi hại.
Tiêu Trần ma tính mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, tên khốn này lại bắt đầu nói những điều vô nghĩa rồi.
Thứ Đạo Nhân chính là đạo nhân từ, khác biệt một trời một vực với đạo của Tiêu Trần ma tính.
"Được rồi, đừng nghe hắn nói bậy, sau này ở bên cạnh ta từ từ học."
Đôi mắt ma tính chớp động vài cái, mấy chữ nhỏ đột nhiên biến mất.
"Ê a! Ê a!"
Đột nhiên, chữ nhỏ cầm đại đao lại nhảy ra, hô lên với Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính rất nghiêm túc lắng nghe, sau khi chữ nhỏ nói xong, Tiêu Trần ma tính thản nhiên nói: "Không được làm loại chuyện như vừa rồi nữa."
"Mặc dù là sinh linh của vùng đất lưu đày tội không thể tha thứ, nhưng mi cũng không thể giày xéo mạng sống của bọn chúng. Nếu mi dẫn trường thương sấm sét đến đó, có thể gây ra thương vong trên diện rộng."
"Ta không yêu cầu mi phải nhân từ. Nhân từ là vô dụng."
"Ta muốn các mi học cách bước đi độc lập trên thế gian, không dính nhuộm nhân quả, không liên lụy đến người khác, tự mình giải quyết hết mọi việc."
Chữ nhỏ tỉnh tỉnh mê mê, như là đã nghe hiểu, cũng như là nghe không hiểu.
Tiêu Trần nhân tính che mặt lắc đầu: "Tên này chỉ có thể dạy những kiểu nhân vật anh hùng như độc hành hiệp."
"Nhưng người như vậy xem ra cũng không tệ."
Chữ nhỏ vác đại đao, ngồi trên vai của Tiêu Trần ma tính rơi vào trầm tư.
Chưa từng có ai nói những lời này với nó, hai chữ "suy nghĩ" lần đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ đơn giản của nó.
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiêu Trần ma tính thậm chí không thể nhớ nổi mình đã vẽ bao nhiêu trận đồ.
Khi một ngón tay cuối cùng hạ xuống, trường bào xám đột nhiên gợn lên hào quang kinh người.
Hào quang lóe lên kịch liệt, hư không xung quanh đều được chiếu sáng.
Nhưng vầng sáng này nhanh chóng được thu hồi vào trong trường bào xám, trở lại bình thường.
Lúc này, Tử Linh Lung và nữ tử xinh đẹp cũng tới đây.
Nhìn thần giáp đã hoàn thành, Tử Linh Lung nhẹ nhàng vuốt ve y phục, trong lòng tràn đầy vui mừng.
"Ê a! Ê a!"
Chiếc trường bào nhẹ nhàng kêu lên, như một đứa trẻ.
Tiêu Trần ma tính điểm giữa mi tâm của Tiêu Trần nhân tính, một giọt máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.
Tiêu Trần ma tính trực tiếp bắn giọt máu này lên trường bào xám.
Thần vật nhận chủ đã bắt đầu.
Nhưng trường bào xám rõ ràng không quá cam tâm tình nguyện, rất kháng cự máu tươi của Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần ma tính đâu có tính khí tốt như vậy?
Viết trực tiếp vào hư không.
Một đám chữ lớn xuất hiện trong hư không, tập hợp lại nhưng không tiêu tan.
Khế ước chi thư, hơn nữa còn là một khế ước chủ tớ rất tàn nhẫn.
Trường bào hoảng sợ bắt đầu giãy giụa, Tử Linh Lung vẻ mặt đau lòng, muốn nói gì đó, nhưng bị nữ tử xinh đẹp ngăn lại.
Khế ước rất nhanh đã được ký kết hoàn thành, chỉ cần Tiêu Trần nhân tính không vui, hắn có thể tiêu diệt linh thức của trường bào xám bất cứ lúc nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận