Sưu hồn là một việc vừa có lợi vừa có hại.
Có lợi là rất nhanh sẽ thu được tình báo, hơn nữa không thể nào là giả.
Tổn hại hay sưu hồn người khác sẽ kế thừa toàn bộ ký ức của người bị sưu hồn, nếu như gặp phải năng lực chịu đựng không mạnh thì có lẽ sẽ trực tiếp bị điên.
Người bị sưu hồn càng lợi hại, loại tình huống này lại càng rõ rệt. Đây cũng là nguyên nhân có rất ít đại năng bị sưu hồn.
Ký ức của đại năng không chỉ mang theo ấn ký mãnh liệt, còn có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tâm cảnh của người sưu hồn.
Lúc Tiêu Trần đang sửa soạn ký ức của Kỳ La Sinh, hắn đã bị oán niệm cường đại của Kỳ La Sinh ảnh hưởng.
Tiêu Trần khẽ nhíu mày, khí tức bạo ngược trên người tán đi.
Dù sao thì cảnh giới cũng chênh lệch quá lớn, sự ảnh hưởng của ký ức trong đầu Kỳ La Sinh đối với Tiêu Trần vô cùng hữu hạn.
Quỷ Xa cũng cảm nhận được biến hóa vừa rồi của Tiêu Trần, lão có chút tò mò hỏi: "Đại đế, chuyện gì khiến ngài tức giận như vậy?"
Tiêu Trần nhìn về phía xa: "Thiên Ma Độ."
"Thiên Ma Độ?" Quỷ Xa tò mò hỏi.
Tiêu Trần gật đầu: "Mạnh mẽ mở cánh cửa của thế giới khác, dẫn dụ tà năng của thiên địa này ra ngoài."
"Mẹ nó, đúng là thối nát mà!" Quỷ Xa không nhịn được mắng một câu.
Tiêu Trần mơ hồ đoán được, trên Địa Cầu xuất hiện cánh cửa truyền tống là do Thiên Ma Độ làm ra.
Từ tin tức có được, Thiên Ma Độ này chính là một kế hoạch, đó là dẫn đạo tà năng của thiên địa này ra bên ngoài.
Mà kẻ thi hành kế hoạch này lại chính là nhân sĩ chính phái trong cái gọi là Yên Ba Hạo Miểu.
Mục đích của bọn họ là dẫn đạo tà năng ra bên ngoài, khiến Quái Nhãn Tinh có thêm nhiều trận chiến. Nhân cơ hội đó, bọn họ liên hợp thiên đạo, trở về đại thế giới này.
Chuyện tình tuyệt mật như thế, vì sao Kỳ La Sinh lại biết rõ ràng như vậy?
Hóa ra, trước đây Kỳ La Sinh chính là người của Yên Ba Hạo Miểu.
Kỳ La Sinh này vốn là một người lương thiện, vẫn luôn phản đối Thiên Ma Độ.
Vì thế hắn ta bị Yên Ba Hạo Miểu lừa gạt, lại gặp truy sát, cuối cùng thì bị tà năng ăn mòn, biến thành bộ dáng như hiện tại.
Một mặt, Thiên Ma Độ là hy vọng cuối cùng của thế giới. Mà thế giới này sinh ra hắn ta, nuôi dưỡng hắn ta, còn có tình cảm không thể nào dứt bỏ.
Mặt khác, Thiên Ma Độ chính là mầm tai họa khiến lương tâm hắn ta băn khoăn.
Kỳ La Sinh luôn sống trong loại cảm giác mâu thuẫn này, hơn nữa còn trở thành người trầm luân, làm hắn ta không thể nhận thức được thân phận của mình. Điều này đã tạo thành bi kịch cả đời hắn ta.
Kỳ La Sinh rất giống Cổ Kiếm Sầu, nỗi lòng buồn bã không thể nói ra, khả năng đây là nguyên nhân khiến hai người trở thành bằng hữu tri kỷ!
Phục Long châu, trong truyền thuyết nơi đây có một đầu Ứng Long bị vây giết, cho nên mới có cái tên này.
Trước khi bị tà năng gặm nhấm, Phục Long châu là trung tâm của đại thế giới này, là thánh địa trong lòng tất cả người tu hành.
Năm đó, nơi này phồn hoa đến cực điểm, có một môn tam tông ngũ thư viện, cường giả xuất hiện lớp lớp.
Nhưng bây giờ đã sụp đổ khó khăn, phồn hoa biến mất.
Truyền thuyết kể rằng, cường giả của môn tam tông ngũ thư viện kia lui về phòng thủ Yên Ba Hạo Miểu, cùng chờ đợi cơ hội phản công.
Trải qua ngàn năm, rất nhiều người đã quên rằng còn có chuyện như thế. Tuy nhiên, vẫn luôn có rất nhiều người sống sót đang đi tìm Yên Ba Hạo Miểu.
Tìm kiếm hy vọng cuối cùng.
Phục Long sơn nằm trên Phục Long châu.
Năm đó Phục Long môn tựa như mặt trời ban trưa, tọa lạc trên Phục Long sơn.
Tương truyền, Phục Long sơn chính là cái đầu của Ứng Long bị vây giết biến thành.
Những năm cuối giai đoạn sụp đổ, lúc nào nơi đây cũng có một vài người thành kính mang dáng vẻ tiều tụy tới để triều bái.
Hôm nay, hai vị lão nhân xuất hiện dưới chân núi Phục Long sơn.
Cầu thang uốn lượn kéo dài vô tận, lão nhân tập tễnh bò về phía trước.
Bọn họ đều đã rất già, đến lúc này mà vẫn có thể còn sống vốn là một chuyện rất gian nan.
Thế nhưng, khi bọn họ rơi vào tuyệt vọng vô tận, trong lòng luôn hướng tới một địa phương.
Bọn họ ảo tưởng rằng, một ngày nào đó những tiên sư đại năng không gì không làm được sẽ quay về phiến đại địa này, mang sinh cơ đến nơi đây một lần nữa.
Những lão nhân bò trườn đến vô cùng mệt mỏi, sẽ ngồi trên cầu thang nghỉ ngơi một hồi. Có rất nhiều người lại không ngồi nổi mà vĩnh viễn nhắm nghiền hai mắt.
Trên cầu thang vô cùng vô tận này, chỗ nào cũng có những đoạn thi cốt, có bộ đã là những đoạn xương trắng lóa, cũng có thi thể mới vừa nhắm mắt.
Thời tiết hôm nay rất lạnh.
Một lão nhân khô gầy ngồi ở trên cầu thang, lão nhân nhìn về phương xa một lúc lâu, thở ra một ngụm khí trắng rồi nói: "Chắc hôm nay là ngày lạnh nhất nhỉ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận