Huyết dịch đen bị những sợi xích này cắn nuốt, mấy người tạm thời được an toàn.
Tiêu Trần ngồi xếp bằng giữa mớ xiềng xích, rơi vào trầm tư.
Hai chị em kia thì đã bị mấy con mắt làm cho choáng váng từ lâu rồi, không phản ứng được bất kỳ thứ gì nữa.
Suy nghĩ một lúc thật lâu Tiêu Trần mới nhìn hai chị em nói: "Các cô cứ đợi ở đây, đừng có làm bừa. Đợi ở đây rất an toàn."
"Nếu tí nữa cơ thể tôi mà có xảy ra biến hoá gì thì các cô cũng không cần kinh ngạc đâu đấy."
Hắn nghĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nếu tí nữa tóc tôi mà biến thành màu vàng thì các cô có thể xin tôi giúp đỡ, nếu tóc đen mà còn rất dài thì các cô tốt nhất là nên im lặng, một câu cũng đừng có nói."
Hai chị em có chút mờ mịt nhìn Tiêu Trần, hắn cũng không giải thích thêm gì nữa.
Khí tức trên người Tiêu Trần bất ngờ tiêu tán hết, toàn thân lâm vào một trạng thái hết sức kỳ quái.
Không hề có chút khí tức nào dao động, giống như đã chết ngắc từ lâu rồi.
Tiêu Trần muốn đi sâu vào trong thức hải, thức tỉnh một 'hắn' khác chứ tình huống trước mắt Tiêu Trần 'này' đã không ứng phó nổi nữa rồi.
Tiêu Trần đi vào sâu trong thức hải của chính mình, giống như một lữ khách không có mục đích.
Đi đi lại lại một hồi rất rất lâu, cuối cùng Tiêu Trần cũng mở mắt. Trong bóng tối vô tận xuất hiện thêm ba thứ đồ.
"Quan tài."
Chỗ sâu nhất trong thức hải của hắn thế mà lại đặt ba cỗ quan tài.
Tiêu Trần quan sát ba cỗ quan tài này rồi phun ra một ngụm trọc khí.
"Cuối cùng cũng tìm được hai thằng cha này rồi."
Tiêu Trần nhìn chằm chằm ba cỗ quan tài rồi rơi vào trầm tư.
Sau khi hắn thành Đế, vì theo đuổi sức mạnh lớn hơn nữa nên Tiêu Trần đã tự chia bản thân làm ba phần.
Có phần giống với Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Đạo gia nhưng về bản chất lại hoàn toàn khác biệt.
Nhất Khí Hoá Tam Thanh chẳng qua chỉ là một loại thần thông mà thôi.
Còn Tiêu Trần chia bản thân làm ba căn bản là làm xằng làm bậy, chưa từng có một ai dám làm điều này.
Tiêu Trần mang ba tính cách quan trọng nhất của bản thân là thần tính, ma tính và nhân tính ra chặt sạch.
Đi lên con đường trước sau không ai dám bước.
Chẳng qua sau khi ba loại tính cách này bị chia ra thì đã xuất hiện một vấn đề rất lớn.
Mỗi loại tính cách đều hình thành một cá thể độc lập.
Đặc biệt là thần tính và ma tính, gần như là thuỷ hoả bất dung, vì tranh giành quyền khống chế cơ thể mà ngày ngày choảng nhau kẻ sống ta chết trong thức hải.
Cuối cùng ba tính cách đạt thành một thỏa thuận, mỗi đứa khống chế cơ thể 1000 năm.
Đây chính là lý do tại sao Tiêu Trần suốt ngày nói không có nhiều thời gian.
Nghe không hiểu à? Chẳng sao, câu nói đầu tiên đã chỉ rõ rồi.
Đấy chính là Tiêu Trần tự mình chơi mình thành tinh thần phân liệt luôn rồi.
Bây giờ, người đang nắm giữ thân thể là nhân tính, thời hạn một thiên niên kỷ chỉ còn nửa năm, sau đó sẽ đến lượt ma tính.
Nghĩ đến ma tính, Tiêu Trần lại có chút đau đầu, tên này suốt ngày chỉ biết đánh đấm, chém giết.
Thần tính cũng chẳng khá hơn là bao, chẳng những lắm mồm mà còn là một thánh mẫu điển hình, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc cứu cái này cái kia.
Ba chiếc quan tài, Tiêu Trần con người nằm ở giữa, Tiêu Trần ma tính ở bên trái và Tiêu Trần thần tính ở bên phải.
Còn nửa năm là tới thời hạn một nghìn năm, Tiêu Trần có chút khó xử, bây giờ nên gọi ai tỉnh lại đây?
Cuối cùng, Tiêu Trần suy ngẫm và quyết định thức tỉnh ma tính.
Có lẽ Tiêu Trần ma tính là người giữ lại được nhiều sức mạnh nhất, ngay cả khi không có cơ thể vật chất, hắn cũng có thể phát huy được sức mạnh.
Không chỉ bởi hắn nói chuyện hợp với ma tính hơn, quan trọng là tình hình hiện tại cần đến những thành phần bạo lực như ma tính.
Sau khi nghĩ xong, Tiêu Trần nhấc bàn chân to lớn của mình lên, đá vào chiếc quan tài bên trái.
"Đừng ngủ nữa, dậy đi thôi."
Tiêu Trần vừa gọi vừa đá.
Những văn tự trên quan tài dần dần biến mất, Tiêu Trần thu chân lại, nhảy sang một bên.
"Kẹt."
Quan tài mở ra một khe hở, những chất lỏng giống đỏ tươi như máu tràn từ trong quan tài ra.
Chất lỏng màu đỏ tràn ra thức hải âm u, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả thức hải.
Sự hung tàn và sát khí ngập trời bao trùm thức hải.
Một bàn tay trắng bệch nắm lấy thành quan tài.
Tiêu Trần nghiến răng, chống lại sự áp chế do sát khí mang lại rồi lao về phía trước.
"Đại ca ơi, cậu nhanh lên được không, trời sắp sập rồi."
Tiêu Trần vừa nói vừa nhấc nắp quan tài lên.
Một chàng trai giống hệt Tiêu Trần ngồi thẳng dậy trong quan tài.
Chàng trai hay nói cách khác là Tiêu Trần ma tính mặc một chiếc áo choàng màu đen, khăn choàng tóc màu đen, ánh mắt vô cùng lãnh lùng.
Tiêu Trần ma tính bước ra khỏi quan tài, đứng trong thức hải nhuộm đỏ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận