Nhất thời, ánh sáng ngũ sắc lưu ly lan ra giống như một vụ nổ, trong phút chốc toàn bộ hội trường đấu giá được chiếu rọi như một tiên phủ.
"Đây là đá vá trời thật." Ngũ mập mạp nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đắc ý hất đầu.
"Khi cha tôi đến thế giới có tên là Địa Cầu, đã nghiên cứu về truyền thuyết vá trời của thế giới đó, cuối cùng đã lấy được viên đá có tên là đá vá trời này ở một nơi bị phong ấn."
"Phi, cậu nói đó là đá vá trời thì là đá vá trời thật à!" Có người không quen nhìn thấy vẻ đắc ý của Ngũ mập mạp phản bác.
"Đúng vậy, tôi cũng nói đồ của tôi là đá vá trời đấy!" Có người chêm vào, đồng thời lấy ra một viên đá lớn phát sáng.
Hầu hết những người đến đây đều để tìm vận may, suy cho cùng cũng không ai biết đá vá trời trông như thế nào.
Dù sao cũng chỉ mang đến một viên đá không biết, lỡ như mèo mù vớ cá rán chẳng phải sẽ phát tài à?
"Có phải là đá vá trời hay không không phải do các anh quyết định." Ngũ mập mạp cười lạnh: "Để cho Đạo Tổ lão nhân gia xem thử mới chắc chắn."
Khi họ nghe thấy hai chữ Đạo Tổ, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hai chữ này đại diện cho sức nặng, không phải là sức nặng bình thường đâu.
Một nhân vật tuyệt đỉnh trong một đại thế giới rất được mọi người tôn trọng.
Ngũ mập mạp duỗi tay cầm viên đá đi tới phòng riêng của Tiêu Trần, cung kính nói: "Đạo Tổ, lão nhân gia ngài định như thế nào?"
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều xôn xao, hóa ra Đạo Tổ đã đến địa điểm đấu giá từ nãy giờ.
Đúng lúc này, lão Đạo đã đi ra khỏi phòng riêng.
Sau khi nói một tràng những lời nhảm nhí, mới gật đầu với Ngũ mập mạp nói: "Như Ngũ thiếu gia đã nói, đá vá trời vẫn luôn là truyền thuyết, lão Đạo tôi cũng chưa từng thấy."
Vẻ mặt mọi người đều đứng hình, chưa bao giờ thấy mà ông còn chỉ tên điểm họ muốn thứ này. Ông rảnh háng không việc gì chọc cười à?
Lão Đạo cười ha hả đè ép tay, hội trường đấu giá lại trở nên yên tĩnh.
"Chúng ta nói với hắn ta là muốn đá vá trời, không bằng nói là muốn tìm một thứ tương tự có thể lấp kín lỗ thủng." Lão Đạo chỉ lên phía trên.
Đạo Nhất đại thế giới có một lỗ hổng lớn phía trên vòm trời không còn là bí mật gì, rất nhiều người tu hành đều biết chuyện này.
Lão Đạo nói tiếp: "Về phần đá vá trời chỉ là để chỉ cho các cậu một phương hướng thôi. Theo ý kiến của lão Đạo, chỉ cần thứ có thể lấp kín lỗ thủng cũng có thể được gọi là đá vá trời."
Mọi người nghe xong đều hiểu ông già này đang giăng lưới rộng, tập trung đánh bắt, đụng trúng vận khí cứt chó đây mà!
Nhưng đây cũng là một điều tốt, nếu hòn đá trong tay mình có thể lấp kín lỗ thủng đó chẳng phải tuyệt lắm sao!
Lúc này, Ngũ mập mạp đã cung kính đưa viên đá trong tay tới.
Ngũ mập mạp liếc nhìn xung quanh, vừa vặn thấy Tiêu Trần đang trêu chọc Lưu Tô Minh Nguyệt trong phòng, nét mặt của gã ngay lập tức thay đổi.
Gã không bao giờ tưởng tượng được cái tên miệng cực kỳ thối này vậy mà lại có tư cách ngồi chung phòng với Đạo Tổ.
"Nhìn tổ tông của mày làm gì? Nhìn nữa ông mày móc mắt chó của mày ra đấy, lấm la lấm lét, cái đồ thận hư." Tiêu Trần không ngẩng đầu, mở miệng phun thẳng ra.
"Phụt..." Ngũ mập mạp suýt nữa phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên gã gặp một người miệng thối đến mức này.
Nếu không phải còn chỗ cố kỵ, Ngũ mập mạp nhất định sẽ đi dốc sức liều mạng với Tiêu Trần rồi.
Đạo Tổ nghe thấy cũng toát mồ hôi hột, sao lại có thể mắng chửi người ta như vậy, đồng thời cũng có chút kỳ quái, chẳng lẽ hai người bọn họ có đụng chạm gì sao.
Nhưng không thể nào, cả hai hoàn toàn không phải là nhân vật cùng cấp bậc, không nên có bất kỳ va chạm nào mới đúng.
Lão Đạo nhẹ nhàng lắc đầu với Ngũ mập mạp, ra hiệu cho gã đừng làm loạn, sau đó nâng viên đá tới trước mặt Tiêu Trần.
Nhìn dáng vẻ cung kính của Đạo Tổ, suýt chút nữa làm Ngũ mập mạp sợ hãi tè ra quần.
Đạo Tổ là ai? Đại lão một phương, thuộc nhóm người thực lực cấp cao nhất, quyền thế ngập trời.
Tại sao lại có thể cung kính như vậy với thằng nhãi miệng còn hôi sữa chứ.
Ngũ mập mạp biết mình đã gây họa rồi, mà lại là tai họa lớn nữa.
Ngũ mập mạp nở một nụ cười gượng gạo, gần như sắp khóc.
Lúc trước còn nghĩ cách đối phó với thằng nhãi này như thế nào, sau đó đoạt lấy mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh hắn.
Giờ thì hay rồi, phải nghĩ cách bảo vệ bản thân như thế nào đã.
Tiêu Trần cũng không thèm liếc nhìn Ngũ mập mạp đầu đầy mồ hôi, mà chỉ ngẩng đầu nhìn viên đá trong tay lão Đạo.
"Không biết, tự mình thử đi." Tiêu Trần có chút không kiên nhẫn.
Lão Đạo có chút khó xử, bởi vì ông ta cũng không biết phải làm như thế nào.
Trong lúc đang khó xử, lão Đạo đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận