Tiêu Trần nhún nhún vai, mang theo vài phần trêu chọc nói: "Chúc mấy người gặp nhiều may mắn nhé."
Huyết Nương Tử đã đi rồi, có lẽ Tiêu Trần cũng không ngờ là chuyện này về sau sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu phiền toái.
...
Đồ Tể hùng hục chạy theo sau Tiêu Trần, nịnh nọt, hỏi: "Đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Tiêu Trần suy nghĩ một lát rồi nói: "Ông cứ về trước chờ đi, tôi còn việc muốn giao cho ông."
Đồ Tể sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt buồn bã nói: "Đại nhân..."
"Hả?"
Tiêu Trần liếc xéo Đồ Tể, Đồ Tể rùng mình một cái, lập tức thành thật nói: "Đại nhân đã dặn tôi đi hướng tây, tôi sẽ không bao giờ đi hướng đông."
Tiêu Trần gật đầu: "Đi đi!"
"Nhưng mà, nhưng thi độc trên người tôi thì sao?" Vì cái mạng nhỏ của mình, Đồ Tể không đếm xỉa gì nữa, cùng lắm là lại bị đánh một trận.
"Yên tâm, tôi sẽ giải quyết cho ông."
...
Đợi đến khi Đồ Tể rời đi, Tiêu Trần đứng trên đường, trông có hơi cô độc.
"Đi xem sông Tịnh Tĩnh trước vậy, nói không chừng sẽ có thứ gì đó khó lường ở chỗ quỷ quái đó."
Nhưng đúng lúc này, ngọn lửa xanh lam trong mắt Tiêu Trần đột nhiên bùng lên mạnh mẽ. Ngọn lửa bay ra khỏi hốc mắt hắn, ngo ngoe rục rịch di chuyển trên không trung.
Một sợi hắc khí gần như không thể nhận thấy đột nhiên xuất hiện trong tay Tiêu Trần.
Nhìn thấy sợi hắc khí này, sắc mặt Tiêu Trần chợt trở nên rất âm trầm.
Hắc khí này được Tiêu Trần thêm vào khi làm mệnh bài cho người nhà mình. Thế mà bây giờ tử khí lại tách khỏi mệnh bài, chỉ có một lời giải thích: người nhà gặp chuyện, kích hoạt phòng ngự của mệnh bài.
Tiêu Trần nhìn tử khí, hơi híp mắt lại.
Tiêu Trần đột nhiên cười: "Haha."
...
Ma Đô.
Trong một căn biệt thự nhỏ, cô gái với mái tóc bồng bềnh đang đứng ở cửa. Cô gái trông khá ngọt ngào, dáng người cũng không tệ, nhưng đôi môi lại quá mỏng khiến khuôn mặt trông có vẻ cay nghiệt.
Cô gái đứng ở cửa, ngó đầu nhìn vào trong phòng.
"Mạn Ngữ, Mạn Ngữ, chúng ta ra ngoài dạo phố đi!" Cô gái vui vẻ vẫy tay về phía trong phòng hô lên.
Cô gái tên Mạn Ngữ có mái tóc ngắn, thân hình mảnh mai, khuôn mặt thanh tú tinh xảo như người bước ra từ trong tranh.
Cô gái tóc ngắn này là em gái của Tiêu Trần, Tiêu Mạn Ngữ.
Ngày hôm đó, sau khi rời khỏi nhà, Tiêu Chính Dương liền đưa hai mẹ con họ đến Ma Đô.
Đây là bất động sản thuộc sở hữu của đồng đội Tiêu Chính Dương, Tiêu Chính Dương đưa theo người nhà đến mượn tạm chỗ này một thời gian.
Về phần cô gái có mái tóc dài, đó là hàng xóm của họ tên Lưu Mẫn. Trong mắt Tiêu Mạn Ngữ, cô gái tên Lưu Mẫn này rất hay cười, rất nhiệt tình, giống như một người chị cả tri kỷ.
Sau khi nghe Lưu Mẫn nói, Tiêu Mạn Ngữ lắc đầu, bây giờ cô làm gì có tâm trạng mà đi dạo phố.
Đã lâu không được nghe tin tức gì của Tiêu Trần, mỗi ngày mẹ đều miễn cưỡng cười cười nói nói vui vẻ, ba thì không biết bận cái gì, ngày nào cũng đi sớm về trễ. Tuy không biết ba mình đang bận chuyện gì, nhưng Tiêu Mạn Ngữ vẫn có thể cảm nhận rất rõ là lệ khí trên người ông ngày càng nặng nề, dường như có thể sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.
Lúc này, một giọng nói dịu dàng nhưng mang theo vẻ mệt mỏi không che giấu được vang lên: "Mạn Ngữ cùng Tiểu Mẫn đi dạo chơi đi, ngày nào cũng ở nhà mãi, lâu dần sẽ thành bệnh đó."
Tiêu Mạn Ngữ mở miệng, cô muốn từ chối lời đề nghị của mẹ, nhưng nghĩ đến vẻ mặt hốc hác tiều tụy của bà, lời nói ra đến miệng lại nuốt ngược vào trong.
"Mẹ đã mệt mỏi lắm rồi, không thể để mẹ lo lắng cho thân mình nữa."
...
Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại bên cạnh Lưu Mẫn cùng Tiêu Mạn Ngữ.
Một thanh niên khá đẹp trai đang ngồi trên xe.
"Mẫn nhi lên xe." Người thanh niên vẫy vẫy tay, hô lên.
Tuy thanh niên đang nói chuyện với Lưu Mẫn, nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Mạn Ngữ, nhìn bộ dạng như chỉ hận không thể đem tròng mắt áp của mình dán lên người cô.
Tiêu Mạn Ngữ bị nhìn chằm chằm, cảm thấy không thoải mái, nhìn về phía Lưu Mẫn nói: "Chị Mẫn, không phải là chị nói muốn đi dạo phố ạ?"
Lưu Mẫn mỉm cười: "Thời tiết lúc này nóng quá, chúng ta đi uống trà trước, lúc nào trời mát hơn một chút rồi nói sau!"
Sau khi nói xong, Lưu Mẫn mở cửa xe phía sau, ra hiệu cho Tiêu Mạn Ngữ lên xe, nhưng Tiêu Mạn Ngữ theo bản năng muốn từ chối.
Lúc này, nam thanh niên nói: "Người đẹp, cho chút thể diện đi! Chúng ta chỉ đi uống trà, không ăn thịt em đâu."
"Đi thôi! Mạn Ngữ, Vương Lâm rất tốt." Lưu Mẫn ở bên cạnh khuyên nhủ.
"Cạch!"
Vương Lâm mở cửa xe bước ra ngoài, làm động tác mời.
Dù sao da mặt con gái cũng mỏng, Tiêu Mạn Ngữ lại không giỏi giao tiếp với người ngoài, nên bây giờ chỉ đành phải cắn răng chịu trận mà lên xe.
Lưu Mẫn ngồi ở ghế phụ lái, cô ta và Vương Lâm nhìn nhau, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười khó có thể phát hiện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận