"Đau quá đau quá- "
Cứ như vậy đùa với Lưu Tô Minh Nguyệt, nhìn màn biểu diễn đặc sắc của mọi người.
Sau ba canh giờ, đã trải qua hai lần long quyển, ba lần bão táp, đụng nát hơn bảy mươi ngôi sao, cuối cùng thương đội cũng chạy ra khỏi thần ma phân trần.
Nhìn Tinh Không xinh đẹp, mọi người ngồi phịch xuống ở trên thuyền, thậm chí có người tâm thần tan vỡ khóc rống lên.
Quả thực lần này quá khó khăn rồi, trên người mỗi người đều có tổn thương, đều là do đồng dội bị nhập ma đả thương.
Trong thời gian này phàm là xuất hiện bất cứ một người nào vứt bỏ bạn bè, đều gặp phải phản ứng dây chuyền, tạo thành toàn bộ thương đội tan vỡ.
Sự hung hiểm trong đó, chỉ có tự mình từng trải qua mới có thể cảm thụ.
"Nghỉ ngơi và hồi phục ba ngày." Cả người Trần Tiểu Kiệt đều là máu nằm trên boong thuyền, chậm rãi nói.
Tuy cả người là vết thương, nhưng lại có thể thấy được vẻ mặt Trần Tiểu Kiệt vui sướng.
Phúc Thanh Thanh khập khễnh đi qua đây, nâng Trần Tiểu Kiệt dậy, nhét một ít đan dược vào trong miệng Trần Tiểu Kiệt.
Vết thương trên người Trần Tiểu Kiệt cơ bản đều là bị Phúc Thanh Thanh đánh.
"Xin lỗi, thêm phiền toái cho ngài." Phúc Thanh Thanh có chút áy náy nói.
Trần Tiểu Kiệt lắc đầu, nhìn thấy Tinh Không vô ngần thì cười nói, "Chuyện trước kia có thể buông bỏ, cứ vương vấn mãi, một ngày nào đó chúng ta sẽ biến thành quái vật."
Phúc Thanh Thanh gật đầu, cuộc hành trình tâm ma lần này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, chí ít cũng sẽ có cơ hội mạnh mẽ đối mặt với một vài hồi ức không tốt bị dẫn ra.
Tâm cảnh biến hóa sẽ giúp cho bọn họ đi xa hơn.
"Chuyện vợ chồng son nhà người ta, ông xem làm gì đau mắt." Khỉ gầy một thân vết thương nằm trên mặt đất, phun lời nhảm với Hồng Mập, "Còn không qua đây đỡ lão tử lên, cứ ngu như heo thế."
Hầu như một thân vết thương của Khỉ gầy đều là bị Hồng Mập đánh, nếu không phải là Khỉ gầy vẫn luôn nói với ông ta chút việc đã từng qua, thì chắc là Hồng Mập cũng không về được.
Hồng Mập mặt hổ thẹn, hiếm thấy không có cãi lại, tiến lên nâng Khỉ gầy dậy.
"Tôi nói, những hài tử kia, không có đứa nào không hận ông, cái này đã là chuyện khó được ông không vượt qua được trong lòng rồi, thì ông sẽ không thể trở về nói rõ ràng mọi chuyện à?" Khỉ gầy nhét đan dược vào trong miệng, gương mặt phiền muộn.
"Mẹ của bọn họ chính xác bởi vì tôi mà chết." Vẻ mặt Hồng Mập cười khổ.
"Đó là chuyện vợ ông tự chọn, ông cứ chuyện gì cũng tự gánh vác, lưng của ông di chuyển được sao, bao nhiêu tuổi rồi mà trong lòng không biết đếm à?" Khỉ gầy tức giận muốn tát cho oan gia này hai cái bạt tai thật mạnh.
"Nên buông thì bỏ, nên nói rõ ràng phải đi nói rõ ràng, bọn nhỏ đều đã lớn rồi, ông cả ngày sợ bọn họ không tiếp nhận được, sợ bọn họ chịu ủy khuất, trách nhiệm không phải là cam chịu giống như ông- "
Nhìn thấy mỗi người một vẻ, Tiêu Trần rất vui vẻ.
Ba ngày sau, mọi người khôi phục nguyên khí, thương đội lên tinh thần lần nữa xuất phát.
"Đông gia, lần này tiêu hao có chút lớn, mặc dù trước đó có chuẩn bị, nhưng vẫn là vượt quá dự toán rồi."
Trên mạn thuyền, vẻ mặt Trần Tiểu Kiệt đau não.
"Tiêu hao chủ yếu là cái gì?" Tiêu Trần hỏi.
Trần Tiểu Kiệt có chút đau lòng nói: "Tiêu hao trên tiểu hạm thì có thể bỏ qua, chủ yếu vẫn là tiêu hao linh thạch thuộc tính quá mức khổng lồ, qua một thần ma phân trần mà dùng trọn vẹn 150.000 viên linh thạch thuộc tính."
150.000 nghe thì không nhiều lắm, nhưng cũng là lợi nhuận một năm của cả nhà họ Trần, chỉ qua một cái tuyệt địa đã phải dùng nhiều như vậy, phía sau sẽ còn như thế nào nữa?
"Kỳ thực vấn đề chủ yếu là, lần này đi mang theo số lượng hàng hóa thực sự quá lớn, gần như móc rỗng chúng ta, thuộc tính linh thạch cũng không còn hàng tồn, nếu như lại xuất hiện chuyện gì nữa, thì sợ rằng sẽ rơi vào cục diện bế tắc."
"Không có việc gì, tiếp tục đi, tôi có biện pháp." Đương nhiên Tiêu Trần không hoảng hốt, cùng lắm thì mình kéo cả thương đội đi.
Vì tin tưởng Tiêu Trần, Trần Thiếu Kiệt không nói ra ý nghĩ của mình mà để thương đội tiếp tục tiến về phía trước.
Nửa năm sau, thương đội chuẩn bị đến tuyệt địa thứ hai: "Vô Sinh Vân Xuyên".
Đúng lúc này, một cô gái xinh xắn đang ngồi trên hồ lô đột nhiên xuất hiện trong thương đội.
Cô gái vừa xuất hiện, toàn bộ không gian và thời gian lập tức bị đóng băng, mọi người đều giữ nguyên động tác của mình ở giây trước đó.
Chỉ có Tiêu Trần ngồi ở trên mạn thuyền không quay đầu lại, vẫn chậm rãi kéo cần câu của mình.
"Oa oa, chó lớn, chó lớn ơi là lớn." Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn sợi dây câu được ngưng tụ từ đao khí, không ngừng lắc lắc, vỗ về nó bằng đôi tay nhỏ hạnh phúc của mình.
Tiêu Trần vừa dùng lực, dây câu bằng đao khí đột nhiên kéo dài, sau đó một thứ gì đó trông rất đáng yêu, lông mềm như nhung, giống như một con chó lớn đã bị câu lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận