Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2039: Thiếu niên và đạo nhân (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Nhìn khuôn mặt giống mình như đúc của thiếu niên, đạo nhân bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thực sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được mà!
"Ngồi đi!" Đạo nhân đưa tay, ra dấu mời.
Không nghĩ tới là, thiếu niên lại có thể nghe lời ngồi xuống trước quán nhỏ.
Đạo nhân nhìn thiếu niên, thiếu niên cũng nhìn đạo nhân, hai người đều không nói gì, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là đạo nhân phá vỡ trầm mặc, bởi vì cậu ta biết, nếu như cứ trừng tiếp như thế, phỏng chừng có thể trừng đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Đạo nhân cười khổ một tiếng hỏi: "Tại sao ngươi phải qua bên kia?"
"Ta..." Thiếu niên đừng một chút, dường như đang tự hỏi dùng từ như thế nào.
Dừng lại mấy giây thiếu niên mới tiếp tục nói: "Ta nghĩ, đi qua xem hắn một chút."
"Vì sao?" Đạo nhân cau mày.
Thiếu niên lại nghiêng đầu, nhìn đạo nhân: "Ngươi nói vì sao?"
Đạo nhân thở dài một tiếng: "Không phải ngươi là muốn biết, vì sao hắn sẽ từ bỏ ngươi, không đúng từ bỏ ta chứ."
Đạo nhân nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng thiếu niên lại nghe hiểu.
"Không phải ngươi, là ta." Thiếu niên mở miệng sửa lời.
"Đúng đúng đúng, là ngươi." Đạo nhân bĩu môi: "Bướng như thế, không biết giống ai?"
Thiếu niên suy nghĩ một chút hỏi: "Ngươi biết tại sao không?"
"Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi." Đạo nhân mắt đầy bất đắc dĩ: "Ngươi không có tâm, ngươi không có hỉ nộ ái ố, ngươi cái gì đều không cảm giác được. Ta và ngươi đều đi không được thế cục hắn bày ra, chúng ta là cá, dù mạnh tới đâu cũng là cá. Mà hắn cần chính là một con rắn độc, có thể độc chết người câu cá, hiểu chưa?"
"Vì sao?" Thiếu niên nói, lại nghiêng đầu về bên kia.
"Bởi vì trên người ngươi không có khả năng xuất hiện kỳ tích." Đạo nhân muốn mắng người, nhưng lại không dám.
"Vì sao?" Thiếu niên vẫn nghiêng đầu hỏi.
Đạo nhân cắn răng: "Bởi vì, ngươi, còn có ta đều không có nhân tính, ta và ngươi đều không cảm giác được nhân tính, hiểu chưa?"
"Ta..." Thiếu niên nói một chữ, lại dừng lại, suy tư một lúc lâu, mới tiếp tục nói: "Ta có thể có."
"Khụ khụ..." Đạo nhân suýt chút nữa thì phun ra một búng máu.
"Ngươi không thể." Đạo nhân tận tình khuyên nhủ: "Ngươi có yêu ai không? Có người yêu ngươi không? Ngươi có thứ gì phải bảo vệ không? Ngươi có từng chiếm được gì không? Ngươi đã từng mất đi chưa? Ngươi không có cái gì, ngươi không có trải qua, ngươi không thể hiểu lây được."
Thiếu niên nghiêng đầu nghe, trong ánh mắt trống rỗng có chút mê man, đích xác hắn ta không hiểu.
Đạo nhân bất đắc dĩ xoa trán, cảm giác mình đang đàn gảy tai trâu.
Nếu như hắn ta có thể nghe lời của mình, hiện tại đâu có nhiều chuyện như vậy chứ.
Vừa lúc đó, con mắt sau lưng thiếu niên bỗng nhiên mở ra, con mắt đen trắng rõ ren trong nháy mắt biến thành màu đỏ máu.
Đạo nhân thấy cảnh này, sắc mặt kịch biến, ngẩng đầu nhìn vòm trời.
"Đi mau." Sắc mặt đạo nhân tái mét, lắc đầu với thiếu niên: "Lưỡi câu ra rồi."
Thiếu niên lại nghiêng đầu, tựa như không nghe hiểu lời đạo nhân nói, không hề động đậy chút nào.
Ngay lúc thiếu niên ngây ra, toàn bộ thế giới đột nhiên chấn động, nóc bầu trời tựa như mở ra một cái lỗ hổng.
Một cảm giác bị dòm ngó, trong nháy mắt khiến đạo nhân sởn tóc gáy.
Sau đó một cái dây câu trong suốt, từ phía trên khung trên rũ xuống.
Cái dây câu ấy không nhìn không gian, không nhìn khoảng cách, trong nháy mắt đã đến trước mặt thiếu niên.
Đây là một cái dây câu không thể bình thường hơn, trên dây câu bình thường gắn một cái lưỡi câu thông thường.
Quá đáng hơn là, trên lưỡi câu thậm chí ngay cả mồi cũng không có.
Thấy cảnh này, đạo nhân nhanh chóng mồ hôi đầy đầu, bất chấp chuyện khác, đứng lên cả người vọt tới thiếu niên, mong đẩy được thiếu niên ra khỏi phạm vi của lưỡi câu.
Nhưng mà thiếu niên vẫn ngơ ngác ngây ngốc, căn bản không quan tâm đến đạo nhân, cũng không quan tâm lưỡi câu nọ.
"Bịch..."
Đạo nhân và thiếu niên đụng vào nhau, một luồng chấn động vô hình lan ra.
Toàn bộ dị vực đều không ngừng run rẩy chấn động dưới vụ va chạm ấy.
Nhưng mà, dưới cái đụng đó, thiếu niên không hề thay đổi vị trí, thậm chí góc áo cũng không nhấc lên chút nào.
Ngược lại là đạo nhân, đã bị lực phản chấn của cú va chạm ấy đẩy lùi, cuối cùng rời khỏi vài chục trượng, phun ra búng máu tươi mới khó khăn lắm dừng lại được.
Đạo nhân lau máu tươi trên khóe miệng, nhìn thiếu niên không nhúc nhích, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Lúc này lưỡi câu nọ đã đến bên cạnh thiếu niên, ngay khi lưỡi câu sắp quấn lấy thiếu niên, hắn ta đột nhiên xuất thủ, bắt lại dây câu trong suốt đó.
Sau đó một màn sương mù màu đen tuôn ra từ trên người thiếu niên.
Màn sương ấy giống như là vật sống, theo dây câu điên cuồng leo lên phía trên, dây câu trong suốt trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đen.
Cùng lúc đó, chủ nhân của dây câu ấy tựa hồ cảm nhận được có cá cắn câu, vốn dây câu mềm rủ xuống bỗng nhiên căng chặt.
Mà dây câu bị nhuộm đen trong một chớp mắt lại biến về trong suốt.

Bình Luận

0 Thảo luận