"Uỳnh!"
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn vang lên trong gian phòng bên tay trái Tiêu Trần.
Tiêu Trần nghiêng đầu nhìn lại, một đôi mặt to lớn màu đỏ tươi, ở trong phòng u ám, vô cùng bắt mắt.
Con mắt màu đỏ, mang theo ma lực thu hút lòng người.
"Tính tình vẫn khó chịu như thế." Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó ánh mắt đỏ thắm nọ chậm rãi nhắm lại.
"Có rảnh á, thì đọc nhiều sách vào, đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện đánh đánh giết giết, không có ý gì." Nhận thấy được chủ nhân của cặp mắt kia mất hứng, Tiêu Trần tận tình khuyên nhủ.
"Giống như cậu?" Một giọng nữ hơi châm chọc vang lên ở phòng bên phải.
"Giống như tôi không tốt sao?" Tiêu Trần cười nói.
Lúc này một đôi tay trắng nõn mềm mại, vươn ra khỏi cửa sắt của gian phòng.
Mà hai tròng mắt yêu dị màu xanh nhạt, chập chờn bóng tối ở sau cửa sắt.
Chủ nhân của đôi mắt màu xanh lam châm chọc nói: "Cậu rõ ràng có sức mạnh đánh đổ đại đạo, sáng lập thời đại thuộc về mình, nhưng cam nguyện làm chó săn của thiên đạo, giúp nó trấn áp bọn ta, cậu nghĩ giống như cậu có gì tốt?"
Tiêu Trần nghiêng đầu, bộ dáng kia nhìn qua lại có mấy phần đáng yêu: "Tôi cảm thấy rất tốt là được rồi."
"Cậu!" Nữ nhân bị tức suýt nữa thì thổ huyết.
Chưa bao giờ thấy tên nào có thực lực mạnh mẽ đến thế nhưng lại không có lòng cầu tiến như vậy.
"Ai ya, tôi còn có chút việc, hôm nào chúng ta thảo luận vấn đề này tiếp nhé." Tiêu Trần cười híp mắt phất tay với gian phòng, sau đó đi về phía trước.
"Rầm rầm!"
Khi đi qua một căn phòng, một trận tiếng xích sắt vang lên.
"Đã lâu không gặp." Một giọng nam trung niên tràn ngập mị lực vang lên.
"Đã lâu không gặp." Tiêu Trần dừng bước, nhẹ nhàng gật đầu với gian phòng.
"Thực lực của cậu?" Giọng nam trung niên tràn đầy nghi ngờ hỏi.
"Không có việc gì, vấn đề nhỏ." Tiêu Trần không thèm để ý phất tay.
"Cũng đúng, đối với cậu đó cũng không phải vấn đề." Giọng nam trung niên có chút ước ao.
"Ông muốn đi ra ngoài không?" Tiêu Trần hỏi.
"Không, ở đây rất tốt."
"Được rồi!" Tiêu Trần bất đắc dĩ nhún vai.
Cái địa lao này tổng cộng giam giữ chín người đã từng cố gắng đánh đổ đại đạo.
Đây là khái niệm gì chứ, cũng nói lên mỗi người trong số bọn họ đều sở hữu thực lực có thể đánh đấu với đại đạo.
Bọn họ hầu như đều là "dư nghiệt tiền triều" thời đại khác để lại, một lòng muốn phục hồi thời đại của mình.
Kết quả tất cả đều không ngoại lệ, bị đại đạo liên hợp với Tiêu Trần nhốt vào Đao Ngục.
Bọn người kia, tùy tiện đi ra ngoài một người, sợ rằng đều phải gây long trời lở đất.
Mà người đàn ông tên là Thiên Thần Cơ trước mắt, lại tự mình muốn vào.
Thế nên Tiêu Trần mới có thể hỏi ông ta có muốn đi ra ngoài hay không, người như vậy cũng không có uy hiếp gì, không phải nói thực lực của ông ta không đủ, mà là nói ông ta không có dã tâm lớn như vậy.
"Vậy tôi đi trước." Tiêu Trần vẫy tay từ biệt.
"Cẩn thận tên ở cuối Bất Quy lộ." Thiên Thần Cơ đột nhiên nói một câu không mặn không nhạt.
"Ý ông là người chưởng quản Thiên thư à?" Tiêu Trần cười khoát tay.
Thiên Thần Cơ cũng không trả lời nữa.
"Ba thư Thiên Địa Nhân sao? Vậy thì không phải chuyện của thời đại này." Tiêu Trần thấp giọng nói một câu, tiếp tục đi về phía trước.
"Ha, tiểu gia hỏa, lúc nào thả đại gia ra ngoài thế." Một âm thanh thô cuồng vang lên.
"Gọi ba đi rồi tôi thả anh ra." Tiêu Trần nghịch ngợm nói.
"Ta nhổ vào, ông đây nhổ cái lông cũng lớn tuổi hơn cậu, còn muốn làm ba của ông đây." m thanh thô cuồng hùng hùng hổ hổ.
"Ơ, tiểu gia hỏa, cậu sao thế, tới đây để chị xem cho nào." Một âm thanh yêu mị vang lên.
"Nghĩ sướng quá nhỉ." Tiêu Trần tức giận trả lời.
"Xin chào." Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
"Xin chào, con mọt sách." Tiêu Trần cười phất phất tay.
Thật ra mấy người đó, nếu nói hận Tiêu Trần thì cũng không đúng là.
Nói cho cùng cũng chỉ là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi, với cảnh giới của bọn họ, vẫn nhìn rất thoáng chút chuyện ấy.
Hơn nữa còn giữ được mạng, thật ra đối với bọn họ kết cục này rất không tệ rồi.
Tiêu Trần đi thẳng tới cuối lối đi.
Ở đây sáng hơn nơi khác một ít, bày một chiếc bàn thanh đồng.
Bàn thanh đồng nhìn qua vô cùng xa xưa, cũng không biết là thời đại nào để lại.
Trên bàn bày ba cái hộp thanh đồng.
Tiêu Trần thuận tay cầm lên một cái hộp, suy nghĩ một chút: "Lấy mày đi!"
Dịch Tiên canh giữ trước cửa Đao Ngục, nếu nói qua phải đợi Tiêu Trần đi ra, hắn ta nhất định sẽ chờ.
Đương nhiên cũng không phải hắn ta chưa từng nghĩ tới chuyện tiến vào không gian quỷ dị trước mắt, thế nhưng mỗi khi hắn ta bước lên thềm đá, cánh cửa sẽ tự động biến mất.
Cho dù Dịch Tiên dùng phương pháp gì, cũng không cách nào tập trung Đao Ngục.
Điều này làm cho hắn ta có chút buồn bực, đương nhiên cũng có kinh hãi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận