Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1286: Tại sao cậu lại vui vẻ như vậy (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn Mạc Ly ghé vào trên lưng của Tiêu Trần, kề sát càng ngày càng gần, má cô phồng lên vì tức giận.
Một lớn một nhỏ, hai vị này, thỉnh thoảng lại ầm ĩ.
Tiêu Trần cõng Mạc Ly, đi lần này là trọn hai mươi bốn giờ.
Dọc theo đường đi đều là gặp phải những thứ cổ quái kì lạ, có không dưới mười trận ẩu đả lớn nhỏ.
May mắn hiện tại Tiêu Trần da dày thịt béo, sống sờ sờ chịu đánh, cho khiêng đi qua.
Nhìn rừng rậm Nghiệp Hỏa tựa như không có hồi kết, Tiêu Trần bắt đầu tính toán thời gian khởi hành.
Bởi vì không có chuyện ngày đêm ở Minh Phủ, Tiêu Trần đi vào dòng sông Nghiệp Hỏa bắt đầu tính toán.
Đây không tính là không biết, tính toán dọa cho giật mình, thời gian thế mà trôi qua ròng rã bốn ngày.
Nói cách khác đám rùa của Dạ Đàm đại thế giới, sợ rằng đã sắp muốn tới Địa Cầu rồi, nói không chừng đã đến Địa Cầu,
Tiêu Trần có chút nóng nảy, cái thằng chó rừng rậm Nghiệp Hỏa này, như là không có giới hạn, căn bản đi không đến cùng.
Tiêu Trần hạ quyết tâm, nếu như lại đi một hai ngày, tìm không được Tiêu Trần ma tính, nhất định phải đi trở về.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, vẫn không có một chút tin tức của ma tính Tiêu Trần.
"Vù."
Tiêu Trần từ trong lu lớn bò ra, Mạc Ly có chút bận tâm nhìn Tiêu Trần.
Ba giờ trước, gặp phải một con tê giác, nó trực tiếp đập xương của Tiêu Trần thành nhiều mảnh.
Ở cảnh giới Kim Cang phải rèn luyện thân thể, nói trắng ra là rèn luyện gân cốt.
Tiêu Trần bây giờ gân và da không có vấn đề gì, điều duy nhất còn thiếu là độ cứng của xương.
Con tê giác vừa rồi, không chỉ đánh vỡ được da của Tiêu Trần, mà còn đụng bể xương cốt cả người.
Cái này cũng đúng ý của Tiêu Trần, vừa lúc xem như là rèn luyện xương.
Nhìn rừng rậm Nghiệp Hỏa, Tiêu Trần than thở một hồi.
Lần này đi ra, thu hoạch lớn nhất có lẽ sẽ là thực lực của chính mình có tiến bộ rất lớn, nếu như làm hai lần như vậy, sợ rằng thật có thể đi tới cái cảnh giới cực hạn này.
Tiêu Trần nhìn xa xa một chút, quyết định sẽ tìm một ngày, nếu như tìm không ra sẽ quay trở về đường cũ.
Ở khoảng cách một trăm lẻ tám dặm ở trong nơi này so với Tiêu Trần, nơi đây dường như chính là phần cuối dòng sông Nghiệp Hỏa.
Một ngọn núi lớn nguy nga cao vút trong mây, vắt ngang ở bên trong trời đất, như một vách ngăn mặt thế giới, mang thế giới này một phân thành hai.
Vô số nghiệp hỏa từ phía trên ngọn núi lớn chảy xuôi xuống dưới, hội tụ vào cùng nhau, trùng trùng điệp điệp chảy về phía phương xa.
Trạng thái của nghiệp hỏa, dáng vẻ ở chỗ này lại biến trở về rồi lưu động.
Một thiếu niên tóc đen qua mông, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đứng ở dưới chân núi, lạnh lùng nhìn phía trên.
Thiếu niên này không ai khác, chính là Tiêu Trần ma tính - người trước đây giải quyết hỗn loạn của dòng sông Nghiệp Hỏa.
Phía sau Tiêu Trần ma tính đi theo hai giai nhân tuyệt sắc.
Một là linh đao tương tư, như cũ nũng nịu, dáng dấp gầy yếu.
Còn có một người, một thân váy dài màu đỏ vô cùng huênh hoang, trong tay cầm theo cái hồ lô rượu, một đôi mang giầy thêu xinh đẹp, chính là Ma Chủ ngày xưa, Lạc Hoa.
Tiêu Trần ma tính nhiều lần rối rắm, thậm chí còn đi một chuyến Bất Quy Lộ, mới đem nàng cứu trở về.
Ma Chủ khí phách ngày xưa lộ, hiện tại hoàn toàn biến thành một cô gái bé bỏng, nguyện vọng duy nhất hiện tại của nàng là được ở bên cạnh Tiêu Trần ma tính.
"Đại đế, có phải thằng nhóc kia chạy tới nơi này không?" Lạc Hoa nhìn đỉnh đầu nhỏ giọng hỏi.
"Ừ."
Tiêu Trần ma tính vẫn là dáng vẻ chết tiệt kia, ngoại trừ đối với Tiêu Trần nhân tính khá hơn một chút, đối với người nào cũng đều là dáng vẻ lạnh nhạt.
Nhưng Lạc Hoa vẫn thật vui vẻ, dù sao hũ nút này còn nói được một lời.
Tiêu Trần ma tính vươn tay, nhẹ nhàng xòe bàn tay ra, lạnh lùng nói: "Một cơ hội cuối cùng."
Lúc này cả người chữ nhỏ mang theo nghiệp hỏa, nhảy xuống từ núi lớn không biết cao bao nhiêu kia.
Chữ nhỏ này chỉ dài khoảng 20cm, có tay có chân, trông rất có linh khí.
Tuy chữ nhỏ có vóc người thấp bé, nhưng trên vai lại khiêng một cây hỏa diễm trường thương dài hơn một mét, bộ dạng thần uy hiển hách.
"Ê a! Ê a!"
Chữ nhỏ vung vẫy trường thương với vẻ bướng bỉnh không chịu phục tùng rằng ông đây là đệ nhất thiên hạ.
"Haha, nhóc con này rất chi là thú vị." Tương Tư che miệng cười.
Tiêu Trần ma tính nhíu mày, chữ nhỏ này chính là nguyên nhân căn bản tạo thành sự rung chuyển của dòng sông Nghiệp Hỏa.
Nguyên nhân dòng sông Nghiệp Hỏa rung chuyển thực ra không liên quan lắm với việc mất đi Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Nguyên nhân thực sự là bởi vì Hồng Liên Nghiệp Hỏa mất đi, làm cho chữ nhỏ này thức tỉnh, nhãi con này nhảy lung tung trong vùng đất khởi nguyên của dòng sông Nghiệp Hỏa, điều này mới tạo ra sự rung chuyển của dòng sông Nghiệp Hỏa.

Bình Luận

0 Thảo luận