Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 820: Biển chết (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Có cách nào nhanh hơn không?" Tiêu Trần hỏi.
Võ Vô Địch lắc đầu: "Võ phu coi trọng làm đến nơi đến chốn, từng bước một, không được vội vàng. Nền tảng của hạ Tam cảnh càng tốt, sau này trợ giúp càng lớn."
Tiêu Trần bất đắc dĩ gật đầu, Tiêu Trần không muốn nói với Hắc Phong và Võ Vô Địch về chuyện đại tai ách này, nói ra cũng không giúp ích được gì, chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.
Đêm đã khuya, Tiêu Trần nằm trên lá liễu, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cũng phải, mấy ngày qua hắn vốn không nghỉ ngơi.
Nếu Tiêu Trần không sử dụng sức mạnh trong cơ thể mình, nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là một người bình thường có sức khỏe tốt hơn một xíu mà thôi.
Làn gió biển ướt mặn, thổi lất phất lá liễu, Tiêu Trần đã ngủ yên.
Ngay cả Lưu Tô Minh Nguyệt cũng ôm lấy cánh tay Tiêu Trần, ngọt ngào thiếp đi.
...
"Trần ca, mau dậy đi."
Võ Vô Địch vẫn không nghỉ ngơi, đột nhiên đánh thức Tiêu Trần, trong giọng nói mang theo vài tia lo lắng.
"Sao vậy Vô Địch?" Tiêu Trần mở mắt ra.
Đập vào mắt là một mảnh màu đỏ nhàn nhạt, như thể có một làn sương màu máu lơ lửng trong không khí.
Tiêu Trần đột nhiên ngẩng đầu lên, một mặt trăng máu đỏ tươi treo cao trên bầu trời.
Khi mặt trăng máu nhô lên cao, tất sẽ có những yêu nghiệt hiện thế.
"Trần ca, nhìn bên dưới đi." Võ Vô Địch nhắc nhở.
Trong mắt Tiêu Trần xuất hiện hai màu xanh đỏ giao nhau, thiên địa hắc ám trở nên rõ ràng.
Tiêu Trần nhìn về phía nước biển bên dưới.
Nước biển trong veo không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đen quỷ dị, đặc quánh như mực nước.
Vô số hải sản, ngửa bụng nổi lên mặt biển đen đặc, có vẻ như đã chết ngắc rồi.
Những nơi mắt có thể nhìn thấy, dường như đều là màu đen quỷ dị này, vùng biển này đã trở thành biển chết.
Một luồng oán khí màu đen bốc lên từ biển, âm u bay lên không trung.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tiêu Trần cau mày hỏi.
Võ Vô Địch chỉ về phía bắc xa xôi, lúc này ngọn núi trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Võ Vô Địch nói: "Khoảng nửa giờ trước, những ngọn núi đó bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, nước biển cũng có vấn đề vào thời điểm đó."
Tiêu Trần nhìn lên mặt trăng máu, một dự cảm bất thường chợt trào dâng trong lòng.
Tiêu Trần đập tỉnh Hắc Phong đang ngủ chổng vó, khò khè ngáy như động kinh: "Đừng ngủ nữa con heo chết tiệt, mau dậy xem đi."
Hắc Phong làm động tác lý ngư đả đỉnh, xoay người bật dậy.
(Lý ngư đả đỉnh鲤鱼打挺: động tác nằm thẳng người, giơ hai chân lên rồi đột nhiên dùng lực phát động hai chân làm cả người đứng lên.)
Hắc Phong nhìn ngọn núi xa xa, giọng có chút run rẩy nói: "Trần... Trần... Trần Ca Nhi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi."
"Sao vậy?" Dự cảm bất thường trong lòng Tiêu Trần càng ngày càng nghiêm trọng.
"Có lẽ Trấn Ma xuất hiện bạo động. Huynh xem, chắc là những nước biển này đã bị oán khí ô nhiễm."
Mặt heo vàng của Hắc Phong trắng bệch vì sợ hãi: "Oán khí hổng lồ như vậy quỷ mới biết bên trong trấn áp cái thứ quái gì, chúng ta nhanh lượn thôi."
Hắc Phong vừa nói vừa kéo quần Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhấc đuôi Hắc Phong lên, thân hình ú nu của Hắc Phong uốn éo loạn xạ trên không trung: "Ôi chao, Trần Ca Nhi, không đùa với huynh đâu, Trấn Ma bạo loạn, Phá Ma sát trận chắc chắn sẽ được kích hoạt, bây giờ đám bọn họ giống như chim, bước vào chỉ có một chữ chết mà thôi."
Tiêu Trần nhìn dãy núi phía xa, suy nghĩ một lúc, mình không cần phải đến chỗ đó, hắn tới đây chủ yếu là để tìm mấy tên ở Thiên Ma Đảo, nếu những tên đó chết ở đây thì coi như mình sẽ bớt đi rất nhiều rắc rối.
Đúng lúc này, phía trên mặt biển xa xa, một đám thân ảnh lướt lên, hướng thẳng về ngọn núi hùng vĩ.
Đám người này đi thành từng nhóm tốp năm tốp ba, đông nghịt như châu chấu di cư, nhân số quả thật có chút dọa người.
Những người này dường như đều là người tầm bảo.
"Một đám không biết sống chết." Hắc Phong cười lạnh.
Tiêu Trần điều khiển lá liễu trôi về chỗ cao hơn, hắn không có ý định bước xuống vũng nước đục này.
Lúc này, một đạo vầng sáng màu vàng chói lọi đột nhiên từ Nam Hải xa xa bay lên, toàn bộ thiên địa được chiếu rọi như ban ngày.
Hào quang thần thánh bao phủ toàn bộ mặt biển, khí tức lộ ra không rõ của ngọn núi đen lớn đã bị áp chế đi một ít.
"Phá Ma sát trận đã khởi động rồi."
Hắc Phong vừa dứt lời, thần quang màu vàng đột nhiên mờ đi với tốc độ cực nhanh, cuối cùng hóa thành một điểm ánh sáng huỳnh quang, rơi lả tả trong không khí.
Cùng lúc đó, một hư ảnh của Cửu Vĩ Hồ màu trắng khổng lồ cao tới cả vạn thước bay lên trên mặt biển Nam Hải xa xôi.
"Có người phá hư sát trận." Hắc Phong sợ tới mức khẽ run rẩy, vội vàng nói: "Chạy mau đi Trần Ca Nhi, cái thứ trấn ma kia sắp xuất hiện rồi."
Nhìn hư ảnh của Cửu Vĩ Hồ khổng lồ, khuôn mặt Tiêu Trần trở nên âm trầm, lại là cái đồ lẳng lơ này.

Bình Luận

0 Thảo luận