"Nhị gia, ngài sao vậy, đây không phải là một thanh kiếm nhỏ sao, kích động như vậy để làm gì?"
"Tôi thèm vào." Hồng Nhật Khánh khinh thường nói, "Cậu thì biết cái gì, đây chính là phi kiếm trong truyền thuyết."
"Phi kiếm?"
"Chẳng lẽ là phi kiếm có thể lấy đầu người ở ngoài ngàn dặm trong truyền thuyết."
Hồng Nhật Khánh gật đầu, lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ từ trong lòng.
Mở hộp ngọc ra, bên trong hộp ngọc thế mà cũng có một thanh kiếm nhỏ, nhưng thanh kiếm nhỏ này rõ ràng bị hao tổn nghiêm trọng, chỉ có nửa đoạn.
"Ôi..."
Mặt Hồng Nhật Khánh chợt đỏ bừng, khí cơ toàn thân tuôn vào thanh kiếm nhỏ kia, kiếm nhỏ tổn hại thế mà lại lảo đảo bay lên.
Mọi người thấy phấn khích, vừa định vỗ tay trầm trồ khen ngợi, kết quả là kiếm nhỏ vèo một phát rơi xuống mặt đất.
Hồng Nhật Khánh đắc ý nhặt nửa đoạn phi kiếm kia lên rồi nói: "Đây chính là thứ tôi lấy được khi còn trẻ, thế nào, thú vị chứ hả."
Mọi người khó hiểu, cái này có gì thú vị?
"Tiểu Lan, thứ này ở đâu ra?" Hồng Nhật Khánh hưng phấn nét mặt đỏ bừng.
Tiểu loli phồng má béo lên, chỉ xa xa nói: "Một đại ca ca cho con, đại ca ca bảo con tới gọi Nhị gia gia trở về."
"Đại ca ca?"
"Vâng." Tiểu loli gật đầu: "Đại ca ca trông rất dễ nhìn, có một bé mèo Kitty cùng với con sư tử nhỏ rất đáng yêu, lớn lên con muốn gả cho đại ca ca."
"Phụt..."
Hồng Nhật Khánh kéo lỗ tai tiểu loli: "Ranh con, chưa đủ lông đủ cánh, trong đầu suốt ngày nghĩ lộn xộn gì vậy."
"Đau, đau, đau." Tiểu loli la lên.
"Con muốn đi nói với Đại gia gia." Tiểu loli giùng giằng, nhưng không có cách nào để trốn thoát khỏi bàn tay to của Hồng Nhật Khánh.
Hồng Nhật Khánh trả lại kiếm nhỏ cho tiểu loli, dặn dò: "Mấy đứa đừng có chạy lung tung, tôi đi xem."
Nói xong cả người nhảy lên cao như một con đại bàng.
Chờ Hồng Nhật Khánh đi, mấy thiếu niên vẻ mặt nịnh hót nhìn tiểu loli.
"Tiểu Lan, cho anh xem kiếm của em đi, lát anh sẽ dẫn em đi ra ngoài mua đồ ăn ngon."
"Cho anh Ba nhìn đi, một lát nữa bật Cừu Vui Vẻ và Sói Xám cho em coi."
...
Tiểu loli vẻ mặt cảnh giác nhìn mọi người, ôm kiếm nhỏ chạy như một làn khói.
Vừa chạy miệng vừa la to: "Đại gia gia, Đại gia gia, bọn họ muốn lừa gạt lấy đồ của con."
...
Hồng Nhật Khánh đi vào trụ sở tạm thời, liếc mắt đã nhìn thấy Tiêu Trần toàn thân treo bảo bối.
Hồng Nhật Khánh lập tức không rời mắt được, tuy ông ta tu luyện tạm được, thế nhưng ánh mắt cũng không tệ lắm.
Mấy thứ treo trên người Tiêu Trần này, tùy tiện một món đối với ông ta mà nói, đều là chí bảo có thể thấy không thể cầu.
"Tiểu... tiểu huynh đệ, cậu là?"
Hồng Nhật Khánh nói lắp lên tiếng chào hỏi, bộ dáng này của Tiêu Trần thực sự rất có lực trùng kích, nhất định chính là bảo khố biết đi!
"Mập mạp, hoạt bát quá nhỉ!"
Tiêu Trần thấy Hồng Nhật Khánh tùy tiện lên tiếng chào hỏi, tiện thể lấy vật ở trên người xuống rồi thuận tay ném cho Hồng Nhật Khánh.
Tay chân Hồng Nhật Khánh luống cuống tiếp lấy những pháp bảo bay tới kia, nhìn thoáng qua ánh mắt ông ta sắp mù.
"Cầm mấy thứ này đi bán đấu giá, tiền lời từ việc bán nó, giúp tôi thu mua hàng loạt linh thạch thuộc tính kim."
Hồng Nhật khánh có chút không thể tin vào tai của mình, những cái này đều là bảo bối thật sự, đâu phải nói bán là bán.
"Cái này... Cái này... Có chút không được thích hợp lắm."
"Hở?" Tiêu Trần hơi khó hiểu: "Làm sao? Đẳng cấp quá thấp à?"
Không đợi Hồng Nhật Khánh trả lời, Tiêu Trần lại lẩm bẩm nói: "Những thứ đồng nát này quả đúng có chút không theo trào lưu, tùy tiện bán là được, có thể bán bao nhiêu tính bấy nhiêu."
Não Hồng Nhật Khánh chết máy tại chỗ: "Đồng nát? Không theo trào lưu? Tùy tiện bán?"
Hồng Nhật Khánh lắc đầu, giải thích một lượt tiền lời và ảnh hưởng mà mấy thứ này có thể mang tới.
Sau khi vui mừng khôn xiết, Hồng Nhật Khánh rất nhanh đã tỉnh táo lại.
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, mấy thứ này tùy tiện lấy ra một món, phỏng chừng đều là gió tanh mưa máu cả, lần này cậu lấy ra nhiều như vậy, đây là muốn mạng già của tôi à!"
Những thứ này rất tốt, nhưng cũng là bởi vì quá tốt, khả năng sẽ xuất hiện vấn đề.
Nếu như không có võ lực mạnh mẽ kinh sợ, có vài người sẽ khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ không tốt.
Căn cứ vào tình hình hiện tại của nhà họ Hồng, nếu như tin tức về những pháp bảo được tiết lộ ra ngoài, bọn họ căn bản không thể che chở được những thứ này.
Để những bảo bối này ở trong tay Hồng Nhật Khánh ông, đó chính là bom hẹn giờ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nổ tung, toàn bộ gia tộc cũng phải đi đời theo.
"Hả? Cái quái gì thế này?"
Tiêu Trần nghĩ tới nghĩ lui, làm thế nào cũng thật không ngờ tới tình huống này.
Tiêu Trần có chút kỳ quái hỏi: "Làm sao, tên tuổi của tôi hiện tại khó dùng rồi, khiến ông phải khó xử như vậy sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận