Rất nhanh một trận mưa lớn rơi xuống, đứa trẻ nghe thấy được một ít tiếng bước chân và cả tiếng nói.
"Chết sạch."
"Ừ."
"Sao cậu lại không cẩn thận như thế, dẫn tinh thần lực vào bên trong thành trì?"
"Xin lỗi sư phụ, sức mạnh bất chợt không kiểm soát được."
"Mà thôi, chuyện đã xảy ra, thì không cần phải băn khoăn quá nữa, miễn cho ảnh hưởng tới tâm trạng, lần sau chú ý là được..."
Tiếng nói từ từ đi xa, đứa trẻ bò ra từ dưới di hài của ba mẹ, cậu nhìn thấy hai bóng người đang từ từ đi xa.
Đứa trẻ biết, hai người đó là thần tiên, có thể bay được trên trời.
Trong lúc tán phét với các bạn nhỏ khác, đứa trẻ cứ hay nói, có một ngày cậu cũng sẽ trở thành thần tiên.
Nhưng mà bây giờ, đứa trẻ không muốn trở thành thần tiên nữa.
Nhìn di hài của ba mẹ, trong lòng đứa trẻ lần đầu tiên có hận, cơn hận ấy mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến hết thảy mọi thứ đều yếu đuối nếu so với nỗi hận này.
Cơn hận ấy lại còn dâng lên trong lòng đứa trẻ tựa như bão táp, không chịu tán đi.
Cơn hận đó càng lúc càng dày đặc hơn, thậm chí kéo theo oán khí của vong hồn.
Toàn bộ thành trì, oán khí của ngàn vạn người, tựa như lúc này đã tìm được điểm phát tiết, lao về phía đứa trẻ.
Thiên địa phong vân thay đổi, trên thành trì rách nát bắt đầu tụ tập lượng lớn mây đen, cuồng phong rít gào giận dữ, oán khí bốc lên, giống như tận thế.
Tất cả oán khí đều nhào vào trong cơ thể đứa trẻ, cơ thể cậu lại còn như trăm sông đổ về một biển, tham lam hấp thu những oán khí đấy.
Mắt của đứa trẻ dần dần biến thành đỏ như máu, khóe miệng nhếch lên hai bên, hàm răng chỉnh tề cũng biến thành sắc nhọn như lưỡi dao sắc bén.
Đứa trẻ như một con ác quỷ, phát ra một tiếng rít gào thê thảm, chấn cho vòm trời rung động.
"Lại là Ác Quỷ Tướng."
Một thanh âm đột nhiên truyền đến, sau đó chính là công kích không có chút lý do nào.
Đứa trẻ nhanh chóng di động, tứ chi chấm đất như một con thú nhỏ, tránh né ánh sáng rực rỡ tựa như tinh quang.
"Ác Quỷ Tướng trong truyền thuyết, mới vừa hình thành đã kinh khủng như vậy, tương lai ắt thành đại họa."
Một âm thanh khác vang lên, gia nhập vào đội ngũ bao vay săn giết đứa trẻ.
Dần dần người nói chuyện nhiều hơn, ánh sáng rực rỡ ấy cũng nhiều hơn, ai mà thấy đứa trẻ, đều phải nói một câu, "Yêu nghiệt, không giữ lại được."
Đứa trẻ điên cuồng gào thét, cơ thể nhỏ bé né trái né phải, nhưng vẫn không thể nào đột phá vòng vây được.
Những "thần tiên" đó giống như chơi vui, đứa trẻ đi sang nơi nào, đường nơi ấy sẽ bị cắt đoạn.
Bọn họ không ngừng xua đuổi đứa trẻ, dường như muốn làm cậu mệt chết.
Rất nhanh đứa trẻ ngã xuống, bị người dẫm lên mặt.
Đứa trẻ cố gắng mở mắt, cậu nhìn thấy từng khuôn mặt đẹp đẽ, đẹp mắt hơn Nhị Nha cách vách rất nhiều rất nhiều.
Thế nhưng đứa trẻ lại muốn ói, bởi vì cậu có thể cảm giác được, dưới những khuôn mặt đẹp đẽ ấy lại cất giấu linh hồn dơ bẩn thế nào.
Không có ai nói với cậu cái gì là linh hồn, thế nhưng đứa trẻ lại đột nhiên hiểu được cái từ này.
Giờ khắc này, đứa trẻ trưởng thành, với phương thức tàn khốc nhất.
Ánh sáng rực rỡ rơi xuống, lần đầu tiên đứa trẻ cảm nhận được tử vong, lần này không có mẹ ôm ấp, cũng không có ba cõng.
"Một đứa bé mà thôi, có cần phải vậy không?" Lúc này một cơn gió nhẹ thôi qua, một giọng nói dịu dàng vang lên.
Đứa trẻ chưa từng nghe thấy âm thanh nào dịu dàng như vậy, rất giống như cơn gió mùa xuân, cơn gió kia đi tới đâu, thì vạn vật nơi ấy sinh trưởng.
Mấy "thần tiên" mà đứa trẻ thấy, giống như con chó què bị đánh cách vách, cụp đuôi chạy, chạy rất nhanh, rất nhanh.
Đứa trẻ ngẩng đầu, nhìn thấy một anh trai rất xinh đẹp, rất rất đẹp.
Đứa trẻ có thể cảm nhận được, linh hồn của anh trai xinh đẹp ấy lại càng "xinh đẹp" hơn.
Anh trai kia đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu của cậu.
"Em có tin duyên phận không?"
Đây là câu nói đầu tiên ai trai đó nói với cậu, khiến cậu trọn đời khó quên.
"Lúc nào muốn khóc, thì cứ khóc đi." Đây là câu nói thứ hai anh trai nói với cậu.
Đứa trẻ đột nhiên ôm tay anh trai, gào khóc, tựa như dùng hết tất cả sức lực để làm việc này
Anh trai cứ như vậy lẳng lặng ở cùng đứa trẻ, đứa trẻ khóc mệt, thiếp đi, nhưng vẫn là ôm cánh tay của anh trai, không chịu buông ra.
Đứa trẻ tỉnh dậy, thấy anh trai còn ở, lệ khí trong lòng cũng bị xua tan đi không ít.
"Anh sắp đi rồi." Đây là câu nói thứ ba anh trai nói với đứa trẻ.
Đứa trẻ lại gào khóc, anh trai xoa đầu đứa trẻ, nhẹ giọng nói: "Số phận vốn là như vậy, đánh em một cái vào lúc em không phòng bị nhất, thế nhưng số phận vẫn sẽ cho em quyền lựa chọn."
Đứa trẻ không nghe hiểu, chỉ khắc ghi từng chữ vào sâu tận đáy lòng.
"Làm tốt lựa chọn của mình, đừng đi quá nhanh, đi xem đại thế giới này rồi hẵng quyết định."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận