Sự sáng chói thánh khiết kéo dài đến chân của người bí ẩn, tạo thành một đại lộ của các vì sao.
Chủ nhân của Thanh Đồng Thần Điện dường như đang mời người bí ẩn vào làm khách.
"Ha ha."
Người thần bí cười lạnh, giơ tay phải lên.
Một hạt châu trắng bay về phía cánh cổng đồng đang mở.
Trong hạt châu hình như có một nữ tử đang cuộn tròn, nằm lặng lẽ bên trong hạt châu, như đang ngủ say.
"Ta và ngươi đã thanh toán xong mọi chuyện. Từ giờ, chúng ta đường ai nấy đi."
"Vì giữa ta và ngươi tương giao nhiều năm, ta nhắc nhở ngươi một câu, đã quá muộn để dừng lại."
Người thần bí để lại những lời này, chuẩn bị rời đi.
"Ồ, thật thú vị, khi nào thì chưởng quản vận mệnh Minh Minh Chi Thần lại nói những điều như vậy?"
Một thanh âm già nua nhưng mười phần trung khí, từ trong Thanh Đồng Thần Điện phát ra.
"Thời đại của các ngươi đã qua lâu rồi, thời đại này không phải chuyện mà những người như ta và ngươi có thể xen vào.
Người thần bí từ từ biến mất vào khoảng không.
"Ha ha......"
Tiếng cười cổ quái vang lên: "Ta ở đó đợi ngươi, cùng xem đây là thời đại của ai, có lẽ thời đại của ta mới bắt đầu!"
Thanh Đồng Thần Điện từ từ đóng lại, biến mất vào khoảng không.
Đột nhiên, có một sự thay đổi trong khoảng không nơi người thần bí đang đứng ban nãy, người thần bí đã rời đi thế mà lại quay trở lại.
Người thần bí cầm một quả cầu nhỏ màu trắng trong tay.
Nó giống hệt quả cầu nhỏ trước đó, bên trong còn có một nữ nhân, nằm yên lặng.
"Đồ ngốc kiêu ngạo... Thực sự là càng già càng hồ đồ."
Người thần bí chế nhạo, nhẹ nhàng cất quả cầu đi.
Hắn ta tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai, nhìn về phía xa xăm rồi lẩm bẩm.
"Ngoài hắn ta ra, không ai có thể cứu được thời đại này."
"Thời đại này cần những đại anh hùng nghịch thiên, chứ không phải những kẻ hèn nhát nhu nhược thuận thế. Tinh chủ thời đại của ngươi đã kết thúc rồi."
Người thần bí thì thào với nơi Thanh Đồng Thần Điện biến mất, tiếp theo đó thân ảnh của hắn cũng dần dần biến mất trong hư không.
Trong một thế giới xa lạ chỉ có cát vàng, tọa lạc một gian đình nghỉ mát.
Trong chòi nghỉ mát, đột nhiên xuất hiện một hồi không gian vặn vẹo, thân ảnh của một người thần bí bước ra từ không khí vặn vẹo.
Người thần bí treo chiếc đèn lồng màu xanh lá trên tay trên mái hiên của gian đình, ánh sáng xanh yếu ớt chiếu sáng xung quanh một cách âm trầm.
Người thần bí lấy ra hạt châu màu trắng, nhẹ nhàng giơ tay lên.
Chín ngọn đèn lưu ly xuất hiện trong đình.
Những chiếc đèn này tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo, cùng với những chiếc đèn lồng xanh bên ngoài phản chiếu lẫn nhau, khiến người ta lầm tưởng đã đến quỷ điện Phong Đô.
Người thần bí nhẹ nhàng thả tay ra, những hạt châu trắng từ từ trôi vào tâm của chín ngọn đèn lưu ly, lặng lẽ lơ lửng ở chỗ đó.
"Ngươi yên tâm đi, một ngày nào đó Đại Đế sẽ tìm tới đây, ngươi sẽ khiến cho Đại Đế vốn lạnh lùng trở nên nóng lòng."
Người thần bí bung một chiếc ô màu xanh lá, quay người lại từ từ tiến lại cát vàng trong mưa phùn.
Những hạt châu màu trắng đang từ từ xoay tròn, bên trong có một nữ tử đang nằm.
Cô mặc trang phục màu đỏ, trong ngực ôm một đôi giày thêu, như là tân nương sắp xuất giá.
Đẹp đến làm cho người ta đau lòng.
......
Trong khoảng không, xung quanh Đại Bạo diễm.
"Đúng rồi, cậu sẽ luyện khí không, cho nên mới điên cuồng tới đây?"
Tiêu Trần nhân tính nhìn Đại Bạo diễm không thấy điểm kết thúc, trên mặt tràn đầy nghi vấn.
"Ừ... chắc là vậy."
Tiêu Trần ma tính ôm lấy Tiêu Trần nhân tính, đi về hướng khác của Đại Bạo diễm.
"Cái gì là chắc là vậy? Câu này của cậu có bệnh à!"
Tiêu Trần nhân tính trợn mắt, bất mãn lẩm bẩm.
"Không thế nữa, so với cậu còn tốt hơn một chút." Tiêu Trần ma tính vẻ mặt vô cảm đáp.
"Cậu..." Tiêu Trần nhân tính suy nghĩ hồi lâu, nhưng phát hiện không ra cái gì phản bác.
Chính mình ở phương diện luyện khí luyện đan là dốt đặc cán mai.
"Mà này, cậu muốn đi đường vòng ở chỗ nào? Trực tiếp luyện ở chỗ này không được sao?"
Nhìn Tiêu Trần ma tính quay về hướng khác Đại Bạo diễm, Tiêu Trần nhân tính có chút không vui nói.
"Đi giết người." Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng nói, thần thức khổng lồ lập tức bao phủ xung quanh hắn.
Tiêu Trần nhân tính gãi gãi đầu: "Ai lại chọc vào cậu rồi?"
"Vừa rồi không hoàn thành sưu hồn, lấy được một ít tin tức, mua hung giết người chính là mông chủ của Thiên Địa môn."
Thân ảnh Tiêu Trần ma tính trở nên hư ảo, thân hình giống như dịch chuyển, không ngừng lao thẳng về hướng Đại Bạo diễm kia.
Tốc độ nhanh đến mức choáng váng.
"Ồ, ha ha, con rùa già đó, hồi đó bị tôi treo ở cửa sơn môn của họ, đánh trong một tháng."
Tiêu Trần nhân tính bật cười thành tiếng khi nghe thấy ba chữ "Thiên Địa môn".
Lúc đầu khi còn ở Hạo Nhiên đại thế giới.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận