Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1745: Lòng dạ hẹp hòi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần nói há mồm liền ra, trống rỗng làm bẩn thanh bạch của người ta, Nam Cung Thiêm hương thấy vẫn tốt, sắc mặt pu nhân kia lại tức giận đến tái nhợt.
Trương Hạ Lan làm như biết chuyện xảy ra trong Liên Hoa Động Thiên, có chút không vui nói: "Nam Cung cô nương từ trước đến nay độc lai độc vãng, chẳng bao giờ thân cận với bất kỳ nam nhân nào, tiểu huynh đệ ăn nói lung tung như vậy, sợ là có chút không ổn."
"Không tin cậu hỏi một chút, tôi vừa mới đính hôn cùng cô nương này." Tiêu Trần vui vẻ chỉ vào Nam Cung Thiêm Hương nói.
"Cậu... cậu đừng nói lung tung, tôi căn bản cũng không biết cậu." Nam Cung Thiêm Hương sắp chết mất nghe mà tức ngực, bản thân cũng sắp chết, trong sạch còn không giữ được sao?
Không cần Nam Cung Thiêm Hương nói rõ, tên lõi đời như Trương Hạ Lan tự nhiên cũng không tin Tiêu Trần bịa đặt, hắn ta biết Tiêu Trần là cố ý gây chuyện.
Sắc mặt Trương Hạ Lan âm trầm xuống, "Tiểu huynh đệ đến cùng muốn bồi thường việc này thế nào mới bằng lòng bỏ qua?"
Tiêu Trần giơ lên trường đao trong tay, nhắm thẳng vào Lạc Dương, "Đưa đầu hắn ta cho tôi."
Con người Tiêu Trần từ trước đến nay có ân tất báo, ngược lại có thù oán cũng là tất báo, nói trắng ra là chính là lòng dạ hẹp hòi.
Hơn nữa ở chỗ Tiêu Trần, có rất ít người sau khi mạo phạm rồi, dạy dỗ một chút là đã xong việc, chọc Tiêu Trần đều là kết quả không chết không thôi.
Trên người Tiêu Trần một luồng khí túc sát dâng trào ra, Lạc Dương sợ suýt chút nữa đi cả nặng lẫn nhẹ.
"Tiên... tiên nhân, cứu tôi." Lạc Dương sợ đến trực tiếp nói lắp, sát ý khắp người Tiêu Trần thật sự quá dọa người.
Trương Hạ Lan cười ha ha: "Tiểu huynh đệ hình như còn chưa hiểu rõ tình cảnh? Cái cả phiến tinh không này, người có thể giao thủ cùng tôi, không phải là không có, thế nhưng tiểu huynh đệ chắc chắn không phải."
"Một cái Kiếm Thần rách, mà coi mình quan trọng lắm ấy." Tiêu Trần hất tay Phương Phỉ chủ nhân kéo mình, tiếp đó trường đao bỗng nhiên vung lên, trực tiếp bổ về phía đầu Trương Hạ Lan.
Động tác này, Phương Phỉ chủ nhân sợ mặt biến sắc, người khác không biết xuất thủ với một Kiếm Thần có nghĩa như thế nào, thế nhưng cô là ngụy Đế, chính là rất rõ ràng.
"Không nên vọng động." Phương Phỉ chủ nhân muốn đi kéo Tiêu Trần.
Thế nhưng Tiêu Trần lại cực kỳ không nhịn được giơ tay lên, khí lực bạo tạc bắn ra ngoài, trực tiếp chấn cho Phương Phỉ chủ nhân lui lại mấy bước.
Nhìn trường đao chém đến, tuy uy thế dọa người, nhưng căn bản không vào được pháp nhãn của Trương Hạ Lan.
Vì để cho Tiêu Trần thấy rõ chênh lệch, Trương Trương Hạ Lan còn lười tránh thoát, trực tiếp dùng thân thể chặn Tiêu Trần đao.
"Ầm!"
Một luồng cuồng lưu ầm ầm bạo phát, trường đao chém thẳng lên trên khí khí hộ thể của Trương Hạ Lan.
Thế nhưng khiến cho Trương Hạ Lan tuyệt đối không nghĩ tới là, một lực đạo không ai bằng truyền đến từ trên trường đao.
Trương Hạ Lan khinh thường trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Mọi người nhìn mà cứng đờ, rốt cuộc khi Trương Hạ Lan ra sân bức không thể nói là không lợi hại, kiểu gì cũng phải ghê gớm lắm chứ?
"Toàn bộ cút đi." Tiêu Trần nhìn Phương Phỉ chủ nhân liếc mắt.
Phương Phỉ chủ nhân biết việc này chắc chắn không thể làm tốt, có vài người muốn chết dù có kéo cũng kéo không được.
Đương nhiên Phương Phỉ chủ nhân xem ra, người tự tìm đến cái chết nhất định là Tiêu Trần.
"Cộng thêm tôi cũng không có bất kỳ phần thắng nào, cáo từ." Phương Phỉ chủ nhân dứt khoát phất tay, ở đây ngoại trừ Tiêu Trần và Lạc Dương ra, mọi người trong nháy mắt biến mất.
"Chết tiệt." Mọi người mới vừa đi, âm thanh giận dữ của Trương Hạ Lan truyền đến.
Bị một đứa tẻ mười mấy tuổi ném bay, đây đối với một vị Kiếm Thần mà nói, là sỉ nhục bực nào.
Trong nháy mắt Trương Hạ Lan xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần, chỉ một ngón tay, một điểm hàn mang đâm thẳng yết hầu của Tiêu Trần.
Kiếm khí một vị Kiếm Thần cô đọng, người bình thường không thể chống đỡ được.
Tiêu Trần khà khà cười bỉ ổi hai tiếng, hơi nước màu vàng trên người bỗng nhiên bạo phát, trực tiếp tiến vào Tiêu Dao cảnh.
Cái gọi là sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, hơn nữa đối phương lại không phải là tiểu bạch thỏ gì, đây chính là một vị Kiếm Thần thứ thiệt, Tiêu Trần trực tiếp tiến vào trạng thái mạnh nhất.
Huyết dịch trong cơ thể Tiêu Trần như cự long mất khống chế, ở trong huyết quản điên cuồng rít gào phi nhanh, xương cốt toàn thân đùng đùng bạo vang, hơi nước màu vàng phủ lên cả người Tiêu Trần giống như thiên như thần.
Tiêu Trần đưa tay, trực tiếp bóp nát kiếm khí ngưng luyện kia.
"Cậu có vẻ chẳng giỏi giang gì nhỉ." Tiêu Trần vừa dứt lời, bóng người đột nhiên biến mất.
Tiêu Trần cũng không phải là biến mất, chỉ là tốc độ quá nhanh, nhanh đến đầu và mắt người khác theo không kịp mà thôi.
Thật nhanh, nhanh đến căn bản Trương Hạ Lan không phản ứng kịp.

Bình Luận

0 Thảo luận