Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1882: Sắp xếp

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
...
Cô gái vừa rời đi, thời gian và không gian cũng trở lại bình thường, mọi người tiếp tục làm những gì họ đang làm. Không phát hiện vấn đề gì bất thường.
"Mọi người tới đây một lát." Tiêu Trần hét lên với mấy cổ đông.
Mọi người vây quanh Tiêu Trần, nghĩ rằng Tiêu Trần muốn nói về tình huống của "Vô Sinh Vân Xuyên".
Kết quả là lại nghe được tin Tiêu Trần sắp rời đi.
"Đừng hoảng sợ, sẽ có người thay thế tôi tiếp tục hộ vệ." Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của mọi người, Tiêu Trần an ủi: "Người hộ vệ mới sẽ không chênh lệch với tôi đâu, nhưng tôi vẫn hy vọng mọi người có thể tự mình vượt qua những nơi này."
Đại đạo nhất định sẽ không tốt bằng Tiêu Trần, đây chỉ là Tiêu Trần an ủi bọn họ mà thôi.
"Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi tin tưởng mọi người." Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu.
Mọi người sau khi trải qua Thần ma phân trần lúc trước, đã có lòng tin rất lớn, nhao nhao gật đầu nói: "Nhất định sẽ phụ lòng tin của ông chủ."
"Giải tán trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Thanh Y." Tiêu Trần phất phất tay.
Đám đông giải tán, chỉ còn lại một mình Thanh Y.
Tiêu Trần mỉm cười: "Thực ra thì cũng không có gì để nói, sau này khi trở về, nếu mấy đứa nhóc kia đó hỏi về tôi, anh cứ nói là tôi đi du lịch rồi."
Thanh Y có chút lo lắng: "Ngài muốn đi đâu?"
Tiêu Trần lắc đầu, đương nhiên không thể nói.
Khi đại đạo nói những vấn đề này phải đóng băng thời gian và không gian để phòng ngừa bị người khác nhìn trộm.
Nếu tùy tiện nói ra như vậy, chỉ sợ ngày mai dị vực sẽ chuẩn bị sẵn sàng chăm sóc chính mình mất.
"Không có việc gì đâu. Tiêu Trần lắc đầu: "Sau khi trở về nhớ xây dựng Địa Cầu cho thật tốt, đó là nhà của chúng ta."
Nghe thấy chữ nhà này, không biết vì sao Thanh Y bỗng nổi lên một nỗi buồn vô cớ.
"Tôi nhớ rồi, ngài yên tâm." Thanh Y bình tĩnh lại, trịnh trọng nhẹ gật đầu.
"Cứ vậy đi!" Tiêu Trần vui vẻ nói xong, lập tức dẫn theo Lưu Tô Minh Nguyệt biến mất khỏi thương đội.
Không lâu sau đó, một nữ tử phong hoa tuyệt đại giáng xuống thương đội, không nói một lời nào, ngồi trên mạn thuyền, ở vị trí của Tiêu Trần lúc trước, dẫn thương đội tiếp tục đi về phía trước.
...
Ở trong Bất Quy sơn.
"A Công, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, nhờ ngài chăm sóc giúp Minh Nguyệt." Đối mặt với ông lão này, giọng điệu của Tiêu Trần có phần cung kính.
"À, Minh Nguyệt vốn là con của Bất Quy sơn, ngài cứ yên tâm đi đi." A Công nhẹ nhàng gật đầu.
Đột nhiên A Công duỗi một tay ra, có vẻ như muốn bắt tay với Tiêu Trần.
Tiêu Trần ngầm hiểu, nắm lấy bàn tay già nua như cành cây khô của A Công.
"Mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, nhất định phải hành động cẩn thận." Giọng nói già nua của A Công vang lên trong nội tâm Tiêu Trần. Sau đó một cái gì đó đã xuất hiện trong đầu hắn.
Mảnh vỡ trí nhớ, hơn nữa còn là mảnh vỡ trí nhớ của Tiêu Trần hoàn chỉnh để lại.
Trái tim Tiêu Trần như thắt lại, dường như Tiêu Trần hoàn chỉnh mặc dù đã tiêu tán nhưng vẫn đã sắp xếp xong xuôi con đường phía trước rồi, cho nên lúc này A Công mới đưa mảnh vỡ trí nhớ cho mình.
"Nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì." A Công dặn dò hết lần này đến lần khác.
Tiêu Trần nghiêm túc gật đầu rồi buông tay đam nắm chặt ra.
"Đi chào tạm biệt Minh Nguyệt đi." A Công thở dài.
Tiêu Trần hơi do dự, hắn có thể đoán trước được bộ dạng khóc than sụt sùi của Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt phải bắt đầu trưởng thành rồi, không thể ở trong vòng tay của ngài cả đời được." A Công nhìn Tiêu Trần, khẽ thở dài.
Thật ra Tiêu Trần muốn Lưu Tô Minh Nguyệt sẽ như thế này cả đời, luôn ở trong ngực của hắn, ăn no lại ngủ, tỉnh ngủ thì chơi, chơi mệt lại ăn, ...
Thế nhưng chuyện thế gian làm gì có mọi chuyện đều như ý được.
"Ừ." Tiêu Trần gật đầu, bóng dáng tan biến, sau đó xuất hiện ở trước mặt Lưu Tô Minh Nguyệt.
Con bé này đang bị vô số sơn quỷ vây quanh, ngồi trên đầu thú Tinh Quang, tay ôm đầy đồ ăn ngon.
"Ô ô..." Nhìn thấy Tiêu Trần, Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ hoa chân múa tay.
"Đại Đế ca ca, ngon lắm lắm luôn, à nha..." Lưu Tô Minh Nguyệt cầm thứ trong tay đưa lên miệng Tiêu Trần.
Tiêu Trần vui vẻ cắn một miếng: "Ngọt thật."
Tiêu Trần cười, con mắt híp cả lại.
Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt trong lòng bàn tay của mình, cô là viên ngọc quý trên tay của hắn.
"Đại Đế ca ca, anh sao thế?" Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Tiêu Trần không nói lời nào, mặt mũi đầy dấu chấm hỏi.
"Không ngọt hả? Vậy đổi thứ khác đi." Lưu Tô Minh Nguyệt đưa thức ăn ngon đến bên miệng Tiêu Trần.
"Minh Nguyệt, anh phải ra ngoài một thời gian." Tiêu Trần cười xoa xoa bụng nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt.
"A ha... Lại có thể đi chơi rồi." Lưu Tô Minh Nguyệt vui lắm, đôi cánh nhỏ trong suốt kích động vỗ liên tục.

Bình Luận

0 Thảo luận