"Hôm nay là ngày mấy?" Tiêu Trần hỏi.
"Ngày 7 tháng 10." Lưu Thiên Tứ giành trước trả lời.
"Cô cũng bản lĩnh ghê cơ." Phu nhân liếc nhìn Lưu Thiên Tứ.
"Hê hê..." Lưu Thiên Tứ lúng túng gãi đầu.
Phu nhân gật đầu: "Mười thứ hạng đầu bảng Thiên Cơ cũng tiến hành thay máu trong vài ngày tới, danh sách gần như sẽ được xếp lại một lần nữa."
"Sau nhiều năm điều tra, nhà họ Minh phát hiện cứ ba mươi năm lại xảy ra chuyện như vậy một lần, nói cách khác là trận chiến để thành tiên cứ ba mươi năm lại có một lần luân hồi."
Tiêu Trần gật đầu, đang lo không có cách nào đi đến đài Đăng Tiên chó má gì đó, bây giờ xem ra chỉ cần hắn ở trong mười thứ hạng đầu, tự nhiên sẽ có người tới mời.
"Công tử có hài lòng với tin tức này không?" Phu nhân nhìn Tiêu Trần với vẻ thấp thỏm không yên.
Thực ra tin tức này không có quan hệ trọng yếu lắm, bởi vì Tiêu Trần chắc chắn ở trong mười thứ hạng đầu, trừ phi có một vị Đại Đế đến lật đổ chính mình, nhưng chuyện này có thể xảy ra sao? Rõ ràng là không thể nào.
Nhưng Tiêu Trần vẫn gật đầu: "Được, cứ vậy đi, mấy ngày tới cô có thể đi theo tôi!"
Viên đá lớn trong lòng phu nhân cuối cùng cũng rơi xuống.
Tiêu Trần hơi tò mò hỏi: "Cô đi theo tôi là sợ Huyết Y lão ma gì đó trả thù đúng không?"
Phu nhân gật đầu: "Vâng, dù sao trước kia là tổ tiên nhà tôi đã đánh rớt Huyết Y lão ma khỏi mười thứ hạng đầu. Bây giờ Huyết Y lão ma tái xuất giang hồ, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ."
Tiêu Trần tiếp tục hỏi: "Còn người nhà của cô thì sao? Cô không lo lắng à?"
Phu nhân lắc đầu: "Công tử có lòng, người nhà của tôi đã sớm trốn đi rồi, Huyết Y lão ma không thể tìm được người nhà của tôi trong thời gian ngắn như vậy đâu."
"Ban đầu tôi định hôm nay trốn đi, nhưng gặp được công tử cho nên tôi thay đổi chủ ý."
Tiêu Trần gật đầu: "Tò mò sẽ gây chuyện."
Cũng đúng thôi, có người phàm nào gặp phải một việc như vậy mà không muốn tìm tòi đến tận cùng?
"Ba ngày này, công tử nhất định phải cẩn thận. Bây giờ ngài đã đứng thứ bảy trên bảng Thiên Cơ, nhất định sẽ có một số quái vật chưa xuất thế đến khiêu chiến ngài đấy." Phu nhân có ý tốt nhắc nhở.
"À." Tiêu Trần nhàn nhạt à một tiếng, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Tiêu Trần quay lại nhìn Lưu Thiên Tứ, cười hỏi: "Người ta là vì bảo vệ tính mạng nên mới đi theo tôi, còn cô đi theo tôi làm gì?"
Lưu Thiên Tứ ngẩn người, nhìn phu nhân bên cạnh, vò đầu bứt tai nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Tiêu Trần rất là thông cảm gật đầu: "Được rồi, coi như vì cô trả tiền mứt quả cho tôi, nếu muốn cô thì cứ đi theo đi!"
Lưu Thiên Tứ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu biết ơn nhìn Tiêu Trần.
"Thật sự là hai kẻ xoắn xuýt." Tiêu Trần lắc đầu.
"Tự tìm một phòng cho mình đi, ba ngày này cứ ở đây đi!" Tiêu Trần duỗi lưng một cái, tóm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực Lữ Linh San, lắc lư đi về phía cầu thang.
Nhìn vòng tay trống rỗng, Lữ Linh San sốt ruột tiến lên giữ chặt ống tay áo của Tiêu Trần: "Cho tôi ôm một chút nữa được không? Được không? Xin cậu đấy..."
Tiêu Trần suýt chút nữa cười thành tiếng, cô gái này nhìn thì có vẻ tính tình không tốt lắm, nhưng ở trong mắt những người như Tiêu Trần, cô ta là một người thật tình.
Tiêu Trần không ghét Lữ Linh San.
"Đây nè, dẫn con bé đi ăn cái gì ngon đi." Tiêu Trần nhét Lưu Tô Minh Nguyệt đang gặm đùi gà vào trong ngực Lữ Linh San.
Lữ Linh San vui sướng nhảy dựng lên: "Yên tâm."
"Mang thêm ít tiền." Tiêu Trần có lòng tốt nhắc nhở.
...
Trong phòng của Tiêu Trần.
Một nam tử xa lạ đang ngồi nghiêm chỉnh ở bên bàn.
Khuôn mặt nam tử góc cạnh rõ ràng, trông khoảng chừng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, trên người mặc vải thô áo ngắn, hình tượng như vậy dễ khiến người ta liên tưởng đến một bác nông dân đã nhiều năm làm việc ở nông thôn.
Đương nhiên hắn ta chắc chắn không phải là một bác nông dân, hoặc không phải một bác nông dân đích thực.
Bởi vì có một thanh kiếm, một thanh kiếm gỗ, được đặt trên bàn trước mặt hắn ta. Không có bác nông dân nào rảnh háng không có việc gì làm mà đi chơi kiếm cả.
Thời tiết tháng mười không lạnh, nhưng lúc này, căn phòng này vậy mà lại bị bao phủ bởi một tầng sương trắng nhàn nhạt, giống như đang bước vào mùa đông khắc nghiệt.
Nam tử giống như một khúc gỗ, chỉ ngồi trông mong như thế trên ghế đẩu, không nhúc nhích tí nào, thậm chí mí mắt cũng không thèm chớp.
Mãi đến khi thanh âm của Tiêu Trần vang lên, hắn ta mới hơi ngẩng đầu lên.
"Đệch mợ, tiểu gia đi nhầm cửa rồi hả?" Tiêu Trần khoa trương hét lên ở cửa, sau đó cửa bị mở ra.
Tiêu Trần liếc nhìn nam tử, rồi lui về nhìn nhìn số phòng, xác định chính mình không đi nhầm phòng.
"Anh là ai? Anh có bệnh à?" Tiêu Trần siết chặt nắm đấm răng rắc, hùng hùng hổ hổ đi về phía nam tử.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận