Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 708: Rời nhà trốn đi (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng bỗng lao tới từ xa, một cái hồ lô lớn vọt tới trước mặt Tiêu Trần.
Hồ lô lớn thân mật cọ cọ vào thân thể Tiêu Trần, nhìn hồ lô, Tiêu Trần cắn răng ngồi lên, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất ở chân trời.
...
"Lưu Phong Thành" là thành thị lớn nhất ở Trung Nguyên đại lục, do Thiên Kích tông trực tiếp quản lý.
Không chỉ có vô số dân chúng sống ở đây mà còn có rất nhiều người tu hành.
Là thành thị lớn nhất của Trung Nguyên đại lục, cũng là thị trường mua bán lớn nhất, những lợi ích hàng năm mang lại cho Thiên Kích tông không sao đếm xuể.
Ở đây có một số lượng lớn thủ vệ của Thiên Kích tông, là người đứng đầu trên Trung Nguyên đại lục, không ai dám giương oai ở Lưu Phong Thành.
Lưu Phong Thành còn được gọi là thành trì an toàn.
Trước đây, Thủy Sanh Sanh thường xuyên đưa Tiêu Trần đi dạo nơi này, đương nhiên, lần hắn đến thanh lâu kia cũng là ở Lưu Phong Thành.
Tiêu Trần đã nhảy khỏi hồ lô từ một chỗ rất xa rồi đi bộ vào thành.
Hồ lô lớn là chí bảo, Tiêu Trần không phải kẻ ngốc, hắn biết đạo lý không nên để lộ của cải.
Tiêu Trần biến hồ lô to bằng lòng bàn tay, đeo nó trên cổ.
Người tu hành vào Lưu Phong Thành rất nghiêm ngặt, không chỉ phải có tín vật của sư môn, mà còn phải đăng ký tất cả các loại tin tức thân phận trong danh sách.
Một đường vào thành, nhờ có hồ lô che đậy khí tức, những người thủ thành không nhận ra Tiêu Trần là một người tu hành.
Tiêu Trần không biết phải đi đâu, nên chỉ có thể lang thang trong nội thành.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, khi nhà nhà lên đèn, Tiêu Trần chỉ có thể ngẩn ngơ ngồi dưới một mái hiên.
Bởi vì Tiêu Trần rất vội nên không mang theo thứ gì mà chỉ hái một vài quả trái cây.
Nhưng ngay cả khi ăn một ngày một quả, hắn cũng không thể kiên trì được lâu.
Tiêu Trần thở dài, hắn biết nếu mình không muốn chết đói thì phải tìm cách lấy tiền từ thiên hạ.
Lưu Phong Thành về đêm rất náo nhiệt, dù sao ở đây cũng có quá nhiều kẻ có tiền.
Một kẻ có tiền, hắn không thể ngủ yên, luôn muốn làm một thứ gì đó.
Rất nhiều thanh lâu xa hoa đúng dịp ra đời, thật ra, những kẻ có tiền này thực sự thích những cô nương kia à?
Hắn không nghĩ vậy, hầu hết họ chỉ dùng tiền để khỏa lấp nỗi cô đơn mà thôi.
Tiêu Trần chậm rãi đi dọc theo con đường đá xanh.
Trong tay có bốn quả trái cây, Tiêu Trần muốn đổi chúng lấy tiền.
Nhưng cũng có một điều đáng lo ngại rất lớn, bởi vì những linh quả hái ở Thủy Nguyệt sơn là thứ mà hầu hết những người tu hành có thể gặp nhưng không thể cầu.
Dù an ninh của Lưu Phong Thành có tốt đến đâu thì cũng không loại trừ việc có một số người thấy hơi tiền nổi lòng tham.
Cứ tiếp tục đi, đường phố vắng lặng bỗng náo nhiệt hẳn lên, từng làn gió thơm xông vào mũi.
Các loại giọng nói mềm yếu đến tận xương của cô gái vang lên trên đường phố.
Tiêu Trần sửng sốt, tại sao đột nhiên lại tới đây.
Tiêu Trần xoay người muốn quay về, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói tuyệt đẹp.
"Tiểu Trần Trần, là cậu đó à?"
Tiêu Trần quay đầu, nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc một chiếc váy lụa trắng mỏng đang đứng sau lưng hắn.
Tiêu Trần hơi sửng sốt, bởi vì hắn biết cô gái này.
Lúc Thủy Sanh Sanh đưa hắn đến dạo thanh lâu, đã tìm cô gái này đi cùng.
Khi đó, má ba nói cô gái là người trong trắng gì gì đó, lúc đó Tiêu Trần cũng không hiểu, cho đến khi hắn đọc sách mới biết được.
Hóa ra những người trong trắng chính là những cô gái chỉ bán nghệ chứ không bán thân.
Các cô tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, các cô không bán đứng thân thể nhưng thân phận vẫn là kỹ (nữ).
Cô gái mỉm cười nhìn Tiểu Trần: "Thật sự là Tiểu Trần Trần này, má ba của cậu đâu rồi, sao không thấy cô ấy?"
Tiêu Trần lắc đầu, không muốn nói nhiều.
Đột nhiên Tiêu Trần nhớ ra điều gì, hai mắt sáng rực lên, nói với cô gái: "Chị Vân Vi, chỗ của chị có cần thư đồng không?"
Cô gái này tên là Nghiêm Vân Vi, một cô gái trong trắng không quá nổi danh ở Thương Tịnh lâu.
Đương nhiên, chỉ cần là người trong trắng, ở nơi này cũng sẽ không quá nổi danh.
Nghiêm Vân Vi sửng sốt, che miệng cười nói: "Tiểu Trần Trần, chắc là cậu bỏ nhà ra đi đúng không?"
Tiêu Trần suy nghĩ một lát, gãi gãi đầu, không biết nên đáp lại như thế nào.
Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức khủng bố bao phủ Lưu Phong Thành, mọi người đồng loạt nhìn lên bầu trời.
Toàn thân Tiêu Trần run lên, hơi thở này đúng là của Lâu Vô Nguyệt.
Tiêu Trần không hiểu tại sao người phụ nữ đó có thể tìm thấy nơi này nhanh như vậy.
"Tôi phải đi đây, chị Vân Vi hẹn gặp lại sau." Tiêu Trần nói xong, quay người rời đi.
Nhưng tay của hắn lại bị Nghiêm Vân Vi nắm chặt: "Tới chỗ của chị đi, vừa vặn chỗ của chị đang thiếu một thư đồng."

Bình Luận

0 Thảo luận