Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 219: Muốn làm quỷ, không có cửa đâu (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Tiêu Trần tươi cười xinh đẹp, nhìn cảnh tượng trước mắt rõ ràng là địa ngục lại làm người ta cảm thấy sạch sẽ lạ thường, hài lòng gật đầu.
"Băng Quỷ, giải?"
Áo giáp màu lam đậm trên người Tiêu Trần dần dần nứt vỡ biến mất trong trời đất.
Bây giờ đám người xông vào sân nhà họ Lãnh chỉ còn lại người đàn ông thấp bé dưới chân Tiêu Trần, và kẻ phản bội người nhà họ Lãnh.
Toàn thân người đàn ông thấp bé dưới chân Tiêu Trần run như cầy sấy, một mùi khai bốc ra từ đũng quần gã.
Người đàn ông thấp bé kia rất muốn ngất xỉu, nhưng trong cơ thể gã có một loại sức mạnh kỳ lạ, làm gã càng muốn ngất xỉu thì đầu óc càng tỉnh táo.
Thậm chí luồng sức mạnh kia còn chống đỡ cơ thể đã mềm oặt từ lâu của gã, không để gã ngã xuống.
Tiêu Trần điểm nhẹ mũi chân lên đầu người đàn ông thấp bé, người đàn ông đang hoảng hốt bỗng lạnh run, chợt tỉnh táo lại.
Giọng điệu trêu chọc của Tiêu Trần truyền vào trong lỗ tai người đàn ông: "Tôi hỏi ông một câu hỏi, nếu ông có thể trả lời được thì tôi sẽ tha cho ông."
Người đàn ông thấp bé nghe thấy lời Tiêu Trần nói, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên động lòng người, như người chết đuối đột nhiên nắm được dây thừng cứu mạng.
Gã nuốt nước miếng, đôi môi khô khốc giật giật, lắp bắp nói: "Cậu... Hứa... nhớ giữ lời!"
Tiêu Trần nhướn lông mày, cười nói: "Đương nhiên rồi, bản đế có biệt danh là anh chàng thành thật đáng tin cậy mà."
Nghe thấy giọng điệu không hề đáng tin của Tiêu Trần, người đàn ông thấp bé cắn răng nói: "Được." Dù sao thì bây giờ cũng không tới lượt ông ta lựa chọn.
Một tay Tiêu Trần nhéo hàm răng mèo con lắc lư không ngừng, mèo con khó chịu lấy móng vuốt đẩy tay Tiêu Trần.
Tiếng gầm gừ trong cổ họng mèo con dường như đang lên án cái tay Tiêu Trần vì sao không tha cho nó.
Tiêu Trần buông hàm răng mèo con ra, suy nghĩ một hồi sau đó ánh mắt sáng ngời.
"Một cộng một bằng mấy?"
Nghe câu hỏi của Tiêu Trần tất cả mọi người đều ngây ra, người nhà họ Lãnh bên này đã có mấy người bình tĩnh lại.
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Trần theo bản năng nói thầm: "Bằng hai!"
Nhưng người đàn ông thấp bé lại rất muốn khóc, bởi vì không biết từ khi nào mà vấn đề đơn giản nhất là một cộng một này lại bị làm cho phức tạp thế này.
Ví dụ như một bầy cừu cộng thêm một bầy cừu thì con mẹ nó hợp lại vẫn là một bầy cừu thôi.
Lại ví dụ như một người phụ nữ mang thai cộng thêm một người đàn ông, thì con mẹ nó cũng có thể ra ba, nếu lỡ thai phụ kia mang thai song sinh thì còn là bốn nữa.
Toàn thân người đàn ông thấp bé đổ mồ hôi như mưa, câu hỏi này trông thì giống như tặng điểm, nhưng thật ra là cái đề đòi mạng.
Cho dù mình trả lời ra sao, người trên đầu cũng có thể tìm được lý do phản bác lại.
Thậm chí gã còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đắc ý khi Tiêu Trần phản bác lại mình.
"Cho ông mười giây suy nghĩ." Giọng Tiêu Trần vang lên.
Người đàn ông thấp bé đang suy nghĩ viển vông chợt thấy lạnh sống lưng, bắt đầu nhanh chóng động não.
Người đàn ông thấp bé cảm thấy nếu như năm đó lúc mình còn đi học đầu óc có thể nhanh nhạy như vậy thì hiện giờ có thể đã là luật sư hoặc bác sĩ rồi, bây giờ cũng không cần ở đây tự hỏi vấn đề vô nghĩa này.
"Mười." Tiêu Trần bắt đầu đếm ngược.
Người đàn ông thấp bé càng thêm hoảng loạn, trong đầu thậm chí xuất hiện hình ảnh không hề liên quan đến tình cảnh lúc này.
Những hình ảnh kia đều là nỗi đau không quên được trong lòng người đàn ông thấp bé, đã từng bị nữ thần từ chối và cười nhạo vô số lần.
Người đàn ông thấp bé nghiến răng nghiến lợi giống như một con quỷ.
"Nếu như năm đó cô không năm lần bảy lượt từ chối tôi thì sao tôi lại đi tới bước đường như bây giờ, sao lại ở đây trả lời câu hỏi vô nghĩa này, ả đàn bà đê tiện, mày là đồ khốn nạn."
Trên người người đàn ông thấp bé bốc lên oán khí ngất trời.
"Một."
Tiêu Trần trực tiếp từ mười nhảy tới một.
Nghe thấy Tiêu Trần trực tiếp nhảy từ mười đến một, người đàn ông thấp bé kia càng trở nên mơ hồ, thậm chí ngay cả khí tức trên người cũng bắt đầu hỗn loạn.
Quần áo trên người đàn ông thấp bé bị khí tức cuồng loạn thổi phồng lên giống như khí cầu sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Tiêu Trần nhíu mày, nhìn thấy người đàn ông đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, dùng đầu ngón chân điểm nhẹ trên đỉnh đầu người đàn ông.
Một luồng khí đen tiến vào trong đầu người đàn ông, trong nháy mắt người đàn ông đang mơ hồ đã khôi phục tỉnh táo.
Tiêu Trần trợn mắt thầm nói: "Không phải chỉ là một cộng một bằng mấy sao, vấn đề đơn giản như vậy còn để bị tẩu hỏa nhập ma?"
"Trả lời nhanh lên, ông đây không rảnh để nói lung tung với mày." Tiêu Trần không nhịn được nói to.

Bình Luận

0 Thảo luận