Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1642: Xác lập quan hệ thầy trò

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Ác quỷ sợ đến suýt chút nữa thì bật khóc, mình da đen toàn thân, nào có mặt mày hồng hào thuyết pháp này.
"Nói đi." Xem ác quỷ sợ đến sắp khóc, Tiêu Trần cũng lười đùa nó.
"Dạ dạ dạ..." Ác quỷ như con sâu dập đầu, dập mạnh mười mấy lần rồi mới dừng lại.
"Vị đại nhân kia bảo tiểu nhân mang một câu cho ngài."
Ác quỷ sửa sang tâm tình, trịnh trọng vô cùng nói: "Vị đại nhân kia nói, hắn vĩnh viễn sẽ không hại ngài, ngài làm tốt lựa chọn của mình là được rồi."
Im lặng một phút đồng hồ sau.
Một người một quỷ, cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
"Hết rồi?" Tiêu Trần vẻ mặt mộng bức.
Ác quỷ sợ đến lại dập đầu mấy cái, "Không có không có không có."
Tiêu Trần trầm mặc một hồi, đột nhiên cười.
Đúng vậy, cho dù hắn có bố cục thế nào, có bao nhiêu chuẩn bị ở phía sau, thì cho dù thế nào cũng sẽ không hại mình, mình phải nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ yên phận làm cá mặn không tốt sao?
Tiêu Trần nghĩ thông suốt, cũng dục vọng mất truy cứu tiếp.
"Hắn có khỏe không?" Tiêu Trần hỏi.
Ác quỷ lắc đầu nói: "Hồi bẩm đại nhân, vị đại nhân kia thoạt nhìn không tốt cho lắm, một mực ngủ say."
Tiêu Trần gật đầu, xem ra tiêu hao của hắn lần trước, có lẽ lớn đến mức vượt qua trước suy đoán của mình.
"Được rồi, lui ra đi!"
Sau khi ác quỷ lui ra, Tiêu Trần nhìn nơi xa, nhẹ nhàng thở dài, "Cậu đặt cược trên người tôi, không sợ sẽ thất vọng sao?"
Tiêu Trần rời khỏi thức hải, lúc này thiếu niên vẫn còn đang ngủ say, miệng nhỏ hơi hé, thế mà lại chảy nước miếng!
Tiêu Trần cười, sao mà ngủ giống nhau quá vậy, thích chảy nước miếng.
Lúc sẩm tối, thiếu niên tỉnh lại, nhìn trên cánh tay Tiêu Trần ướt một khối, thiếu niên có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
"Từ hôm nay trở đi, anh chính là sư phụ tôi." Tiêu Trần cười xoa đầu thiếu niên.
Thiếu niên ngẩn người, mắt hơi nheo lại, sau đó khóe miệng cũng từ từ cong lên, cảm giác vui sướng xông lên đầu.
"Tôi... tôi..." Thiếu niên bật dậy từ trên giường, có chút co quắp kéo y phục.
Tiêu Trần nhìn thiếu niên bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy cung kính bái thiếu niên.
"Sư phụ, xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
"Xin hãy chiếu cố nhiều hơn." Mắt thiếu niên đầy sao nhỏ, cũng học Tiêu Trần, bái.
Tiêu Trần vỗ trán, chắc là con hàng này chưa bao giờ thu đồ đệ, nào có sư phụ nào cúi người trước đồ đệ chứ, Tiêu Trần bất đắc dĩ đỡ thiếu niên dậy.
Thiếu niên cười dụi mắt một cái: "Cuối cùng cũng đợi được tới ngày này."
Tiêu Trần gật đầu, quan hệ thầy trò của hai người, rốt cuộc cứ tùy tiện như vậy xác định xong.
Thật ra người tu hành thu đồ đệ quy củ rườm rà, nhưng Tiêu Trần tùy tiện quen, hơn nữa bởi vì vấn đề thân phận, cũng không thể làm đại lễ tam bái cửu khấu được.
Về phần thiếu niên, hình như cũng không quan trọng nghi thức gì, vậy cũng là vẹn toàn đôi bên rồi.
"Chúng ta hãy bắt đầu đi!" Nỗi lòng thiếu niên bình tĩnh trở lại, vui vẻ lôi kéo Tiêu Trần.
Tiêu Trần lại nhẹ nhàng lắc đầu, thiếu niên có chút nóng nảy, dè dặt hỏi: "Có đúng hay không ta đâu làm không đúng?"
Tiêu Trần suy nghĩ một chút nói: "Thân là đồ đệ, tôi thật ra là không có tư cách yêu cầu ngài thay đổi gì. Nhưng tôi vẫn mong ngài có thể thoáng sửa đổi sở thích đặc thù nọ, còn có thái độ đối với người tu hành, không yêu cầu xa vời ngài có thể bình tĩnh đối đãi, nhưng đừng gặp một người giết một người, có thể chứ?"
Không nói đam mê đặc thù của thiếu niên, chỉ nói tâm thái cực kỳ thù địch người tu hành của con hàng này, đối với Tiêu Trần mà nói cũng không phải tin tức tốt gì.
Tiêu Trần muốn đi theo hắn ta học tập võ đạo, mà sau đó còn có thể đi Liên Hoa Động Thiên khôi phục thực lực của bản thân mình.
Nhìn theo tình huống thù địch người tu hành của thiếu niên, nếu mình muốn đồng thời sở hữu hai loại phương thức tu hành bất đồng, sợ rằng sẽ gặp phải một ít tình huống không tốt.
Thật ra lấy những việc thiếu niên đã trải qua, Tiêu Trần cảm thấy lời mình nói rất vô liêm sỉ.
Bởi vì theo Tiêu Trần thấy, không hỏi nguyên do khuyên người hướng thiện, quả thật là đại ác.
"Ai, tôi cũng chỉ nói thôi, đừng để trong lòng." Nhớ tới sư phụ của mình thời niên thiếu đã trải qua cái gì, Tiêu Trần lại đổi lời nói.
"Tốt, tốt, không thành vấn đề."
Ngoài dự đoán của Tiêu Trần, sư phụ nhà mình lại có thể sảng khoái đáp ứng.
"Thật sự không thành vấn đề?" Tiêu Trần có chút hoài nghi, con hàng này thấy thế nào đều giống kiểu, chăm chú nghe dạy, chết cũng không hối cải.
Thiếu niên lại ung dung nói: "Chuyện đã qua lâu như vậy, thù nên báo đều báo, trái nên trả cũng đều trả hết, cậu bảo tôi sửa thì tôi sửa lại đi."
"Ặc con mẹ nó rốt cuộc ai là sư phụ thế." Tiêu Trần nhịn không thầm lải nhải trong rồi.
"Tôi đáp ứng rồi, chúng ta bắt đầu đi!" Thiếu niên vui vẻ lôi kéo Tiêu Trần, thân ảnh trong nháy mắt biến mất.

Bình Luận

0 Thảo luận