Dưới sự tập kích của ác ý, Tiêu Trần chỉ cảm thấy hình như tất cả cơ quan trong thân thể cũng bị đông lại.
Huyết dịch, bắp thịt, thậm chí ngay cả ý thức cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Cuồng phong gào thét từ phía sau, nhưng Tiêu Trần đã không có dư thừa sức lực để đối phó với nó.
Nhìn thấy khuôn mặt điên cuồng của Tiêu Trần đang đến gần, nhị hoàng tử sợ đến tè ra quần, đứng lên bỏ chạy.
"Chạy? Lão tử nói giết mày thì phải giết mày."
"Răng rắc, răng rắc."
Từng âm thanh như phá băng của Tiêu Trần vang lên.
Tiêu Trần dùng hết sức lực cuối cùng mạnh mẽ dấy lên sức mạnh còn lại.
Từng hoa văn quỷ dị chật vật phác họa ra trên khuôn mặt, chúng như tàu phá băng chạy trong biển băng, chậm chạp gian nan.
"Rầm!"
Một giây sau tốc độ của Tiêu Trần mạnh thêm, cả người hóa thành một tia sáng đỏ đâm thẳng vào nhị hoàng tử đang chạy trốn.
Cùng lúc đó trường thương màu đen của Tướng lĩnh cũng đã đến phía sau Tiêu Trần.
"Không được, mau tránh ra."
Tiếng thét chói tai thê lương của nữ hài như ác quỷ địa ngục thét lên.
"Tốc độ quá nhanh nên không còn kịp rồi."
Chân mày tướng lĩnh nhăn lại thật sâu.
"Khà khà, mày cứ chạy đi nào!" Tiêu Trần nhìn nhị hoàng tử sợ hãi há miệng.
"Phập phập." Hai âm thanh vang lên.
Một giây sau, trong nháy mắt thiên địa an tĩnh lại.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mặt.
Tay Tiêu Trần xuyên thẳng qua lồng ngực của nhị hoàng tử, trường thương lại đâm xuyên thân thể Tiêu Trần.
Nhị hoàng tử chật vật quay đầu lại nhìn Tiêu Trần: "Vì sao?"
Tiêu Trần tát vào miệng hắn ta một phát, rất nhiều máu tươi tuôn ra từ trong miệng, máu tươi nhuộm đỏ hàm răng làm cho Tiêu Trần nhìn giống như ác quỷ.
"Bởi vì lão tử nhìn mày không hợp mắt, hài lòng chưa!"
Tiêu Trần rút tay cắm trong lồng ngực nhị hoàng tử ra, một trái tim vẫn còn đập bị Tiêu Trần mạnh mẽ kéo ra ngoài.
"Mày xem, trái tim của mày là màu đen."
Tiêu Trần nhếch miệng cười, bóp chặt trái tim còn đang đập.
"Không được! Không được!"
Nữ hài khóc lóc điên cuồng chạy về phía Tiêu Trần, một tay tướng lĩnh ngăn nữ hài lại rồi nhìn bầu trời.
Ác ý vô biên đang tụ tập về nơi này, sắp hạ xuống đến nơi rồi.
Tướng lĩnh quay đầu nhìn Tiêu Trần khí tức đã cực kỳ yếu ớt, nhếch miệng thành một nụ cười.
Đây là kết cục tốt nhất.
Nhị hoàng tử tâm thuật bất chính, vẫn luôn gây bất lợi với tiểu công chúa, nhưng chung quy hắn ta là hoàng tộc, việc này đều ngầm thừa nhận là được cho phép.
Nhà đế vương là vô tình nhất, muốn leo lên chỗ cao nhất thì ai mà không đạp lên máu tươi của người thân để đi lên.
Hiện tại nhị hoàng tử đã chết, mọi thứ đều được giải quyết rồi.
Đại hoàng tử hàm hậu nhân từ không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, các hoàng tử còn lại không đủ để tạo thành uy hiếp đối với tiểu công chúa.
Cuối cùng rồi tiểu công chúa sẽ leo lên vị trí chí cao của Đại Sở dưới sự phụ tá bọn họ, trở thành vị nữ vương đầu tiên từ trước tới nay.
Tiểu công chúa thiện lương mà nhân từ, cuối cùng thiên hạ sẽ thái bình, lê dân bách tính cũng không cần phải chịu nỗi khổ của chiến tranh nữa.
Mà tiểu hài tử không rõ lai lịch kia cũng không có khả năng sống sót dưới Sát Thần Thương.
Hơn nữa bây giờ nhìn lại thì hình như lời nguyền trên người tiểu công chúa có lẽ đã không còn nữa.
Hết thảy tất cả đều hoàn mỹ như vậy.
"Tiểu công chúa, chúng ta cần phải trở về."
Tướng lĩnh nhẹ nhàng nói.
"Tiểu đệ đệ kia đã cứu ta, chúng ta mau cứu hắn có được hay không, có được hay không?"
Nghe tiếng khóc khàn khàn của nữ hài, tướng lĩnh có chút không nỡ.
"Hắn đã chết, người chết không thể sống lại."
"Con mẹ nó ông mới chết, cả nhà ông đều chết hết."
Tiêu Trần vẫn chưa có động tĩnh, nhưng đột nhiên truyền ra âm thanh đứt quãng.
"Gào."
Tiếp đó một tràng âm thanh như dã thú gầm thét phát ra từ trong miệng Tiêu Trần.
Con mắt vốn xen lẫn màu đỏ tươi giờ cũng đã biến thành màu đỏ thuần túy.
Tiêu Trần chợt đưa tay rút trường thương cắm vào trong thân thể mình ra.
Một lỗ thủng to lớn xuyên thẳng xuất hiện trên lồng ngực của Tiêu Trần.
Từng đợt sương mù đỏ thắm tuôn ra từ miệng vết thương.
Một số đặc tính gần như bất tử bất diệt của cương thi đã bảo vệ tính mạng của Tiêu Trần.
Mặc dù lúc này bị ác ý ăn mòn nên Tiêu Trần không vận dụng được sức mạnh.
Nhưng năng lực hồi phục cường đại của cương thi đang chậm rãi chữa trị vết thương của Tiêu Trần như trước.
Tướng lĩnh nhìn Tiêu Trần mà không thể tin được, chính hắn ta quá là rõ ràng Sát Thần Thương là tồn tại dạng gì.
Coi như có là đại năng cảnh giới Yên Diệt nhưng ăn một thương này cũng tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Tiểu hài tử này không có bất kỳ khí tức nào của người tu hành lại cứ thế mà còn sống, hơn nữa vết thương còn đang chậm rãi khép lại.
Điều này đã vượt ra phạm vi khỏi nhận thức của tướng lĩnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận