Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 542: Đi qua (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Đó là lần đầu tiên thiếu niên thấy Nữ Đế cười, cũng là lần cuối cùng.
Bởi vì từ đó về sau Nữ Đế đã hoàn toàn biến mất, nghe nói cô đi đến Hư Không Đại Thâm Uyên, vĩnh viễn canh giữ bên cạnh người kia.
Các trầm luân giả nhìn thân thể nhỏ bé kia thì đều cảm thấy hơi bị khó tin. Phải có dũng khí kiểu gì mới giúp cô bé làm ra chuyện như vậy được chứ.
"Nhóc con, mi xem đây là cái gì?"
Một giọng nói nhạo báng vang lên, sau đó trước mắt Thập Nhất tối sầm, một cây rìu lớn đang bổ xuống đầu cô bé.
Cây rìu này còn to hơn cả người Tiểu Thập Nhất, sợ rằng cô bé sẽ bị đánh thành thịt nát mất.
"Không sợ, không sợ."
Thập Nhất cắn chặt môi, thân thể nho nhỏ không khống chế được mà run rẩy nhưng vẫn quật cường đi về phía trước.
Tiêu Trần chắp tay sau lưng, không có động tác gì. Một lưỡi đao gió đột nhiên xuất hiện trực tiếp xoắn nát tên cầm búa.
Máu thịt nổ tung, bắn tung tóe lên mặt những người xung quanh.
Toàn bộ không gian chợt lặng ngắt như tờ, Tiêu Trần chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi theo Thập Nhất.
Tiếng hô hấp nặng nhọc cùng tim đập mãnh liệt lan truyền trong không khí, một luồng áp bách vô hình khiến tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Trọn vẹn mấy nghìn trầm luân giả cứ như vậy mà trơ mắt nhìn hai người bước lên Trầm Phù Sạn Đạo.
Tận khi bóng dáng Tiêu Trần biến mất, một lúc lâu sau mọi người mới hồi phục lại tinh thần.
Cô gái lúc nãy mới đùa giỡn Tiêu Trần lập tức xụi lơ trên mặt đất, bởi vì cô ta đã len lén nhìn thoáng qua đôi mắt Tiêu Trần.
Trong Trầm Phù Sạn Đạo.
m khí từng cơn, gió thổi lạnh lẽo, sương mù đỏ như máu trải dài vô tận khiến nơi này giống như một cái Quỷ Vực đầy ma quái.
Con đường nhỏ đen kịt kéo dài quanh co khúc khuỷu giống như thông đạo đị thẳng xuống địa ngục không có lối về.
Thập Nhất lại túm lấy góc áo Tiêu Trần, trốn ở sau hắn rồi vỗ ngực nhỏ của mình, sắc mặt trắng bệch.
Tiêu Mỹ Lệ bất mãn nhìn Thập Nhất, con ranh xấu xí này đủ rồi nha.
Tiêu Trần nghe tiếng gió gào thét, lông mày hơi cau lại.
Tiêu Mỹ Lệ nhìn thấy thì vui muốn chết, biết ngay là Đại Đế bị tiếng gió ồn ào này làm phiền lòng rồi.
Ma khí trên người Tiêu Trần đột nhiên dâng lên cuồn cuộn, quanh người nhanh chóng hình thành một vòng tròn đen.
Vòng trong này lập tức phình lên thành một quả cầu, chỉ trong nháy mắt đã lấp đầy cả thiên địa.
Núi lớn hai bên bị ma khí căng bạo, toàn bộ không gian đều kịch liệt run rẩy.
Người ở lối vào Trầm Phù Sạn Đạo nhìn thấy một quả cầu đen đang nhanh chóng phồng lên ở phía xa nhưng chỉ chỉ một loáng sau đó thì co lại.
Sau đó hai ngọn núi lớn cứ như vậy mà sụp đổ, vạn sự lại quay về an tĩnh.
Cuối cùng thì Trầm Phù Sạn Đạo cũng bị ma khí khổng lồ của Tiêu Trần trấn vỡ, sương mù đỏ như máu tản đi hết để lộ ra con đường nhỏ tối đen.
Nhìn theo đường nhỏ uốn lượn quanh co, đập vào mắt đều là cảnh tượng hỗn độn tan hoang.
Cuối con đường nhỏ là một cánh cửa đen nhánh khép hờ, giống như đang chào đón Tiêu Trần đến thăm.
Tiêu Trần đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt biến đổi với tốc độ cực nhanh.
Ở đây giống như là một tiểu động thiên. Bên trong âm u đầy tử khí, âm phong không ngừng gào thét.
Cách đó không xa có một tòa cung điện to lớn thuần một màu đỏ sậm, lộ ra vẻ vô cùng bí hiểm quỷ dị.
Phía trước cung điện là một bãi đất trống rất rộng, trên đó chỗ nào cũng những phiến đá xanh. Mà trên những phiến đá này lại có những vệt đỏ lấm tấm, giống như vết máu bắn lên đã lâu rồi.
Chính giữa bãi đất là một cây cột bằng đồng xanh.
Có một cô gái đang bị treo trên cây cột đồng đó.
Cô gái đã hấp hối, cả người chồng chất toàn vết thương rất kinh khủng.
Trước cung điện còn có một cái đài cao với rất nhiều người ngồi bên trên. Những người này đều dùng vẻ mặt thản nhiên, hờ hững nhìn cô gái bị treo trên cột đồng.
Thập Nhất che miệng, kéo góc áo Tiêu Trần nhỏ giọng nói: "Anh ơi, là chị gái kia."
Tiêu Trần không trả lời mà đi thẳng tới bãi đất trống.
Lúc này có một người từ cung điện đi ra, ngoại hình cao lớn khuôn mặt tuấn dật.
Nhìn thấy người này thì tất cả mọi người trên đài cao đều đứng dậy quỳ bái hắn ta.
Tiêu Trần hơi nghiêng đầu. Người này rất mạnh, có lẽ là đã vượt qua Thần Nhất Cảnh, đạt tới cảnh giới thứ hai trong Thần Đạo Tam Cảnh, cảnh giới Yên Diệt.
Người đàn ông nhìn cô gái trên cột, trong mắt tràn đầy yêu thương cùng không nỡ.
Từ trước đến giờ hắn ta vẫn chưa bao giờ hiểu được, cuối cùng thì cô gái trên cột cần gì?
Hắn ta đã cho cô tất cả nhưng đổi lấy lại chỉ có một cây chủy thủ. Thời gian cả nghìn năm trôi qua cũng không thể hâm nóng nổi trái tim cô gái này.
Hắn ta bay tới trước mặt cô gái, đưa tay muốn xoa mặt cô ta.

Bình Luận

0 Thảo luận