Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 778: Ngưu bức (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện, một bóng người nho nhỏ đi ra khỏi vòng xoáy.
Tạo hình cực kỳ cổ quái, hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.
Thân thể nho nhỏ, khuôn mặt đáng yêu, 'răng hổ' dễ thương, một cô gái nhỏ xinh đẹp vô cùng ngồi trên đầu hắn.
Một con rắn nhỏ màu đen vòng trên cổ hắn, một con bươm bướm màu đỏ bay lượn bên người, thỉnh thoảng đậu lên chóp mũi hắn, chính là Đại Đế Tiêu Trần.
"Ai, mẹ nó sao trời mưa lớn thế."
Tiêu Trần bất mãn lầm bầm, Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, lấy ra một hạt giống, ném trên không trung.
Hạt giống nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, mọc ra một lá cây thật to, giúp Tiêu Trần che khuất mưa to.
"Ơ, náo nhiệt quá nhỉ!"
Tiêu Trần phát hiện người phía dưới, vui vẻ nhảy xuống.
Có điều Tiêu Trần cau mày thật chặt, nếu có người quen thuộc Tiêu Trần ở chỗ này, bọn họ chắc chắn sẽ cách Tiêu Trần rất xa, bởi vì đây là điềm báo việc Đại Đế giận dữ.
Tiêu Trần nhìn quanh bốn phía, sát khí trong mắt tuôn ra như thủy triều.
Tiếp xúc đến ánh mắt này, tất cả mọi người nổi đầy da gà, bao gồm hai vị đại năng bán Thần Vô Chỉ Cảnh kia.
Tiêu Trần đi tới bên cạnh Bạch Tử Yên, nhẹ nhàng đè xuống bàn tay đưa ra của cô.
"Mẹ tự nguyện gả à?" Tiêu Trần nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Tử Yên chảy nước mắt, nhìn Tiêu Trần: "Trần Trần đi mau."
Mẹ tự nguyện gả à?" Tiêu Trần tiếp tục hỏi.
Bạch Tử Yên tuyệt vọng ngồi xổm xuống, con của mình cũng phải bị cuốn vào sao.
"Đi mau."
Tiêu Trần nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Yên, hỏi gằn từng chữ: "Mẹ, là, tự, nguyện, gả, à?"
"Mẹ là tự nguyện gả à?"
Mấy chữ này, như một cây đinh nhọn không ngừng đâm vào lòng Bạch Tử Yên.
Một người tu hành một lòng hướng đạo, sao có thể tự nguyện gả cho người được?
Bạch Tử Yên ngẩng đầu, dưới mưa to, trang điểm trên mặt cô đã sớm chảy hết, khuôn mặt tái nhợt, bờ môi không có chút huyết sắc nào khiến cô nhìn qua như đóa hoa nhỏ nhu nhược trong bão táp.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tiêu Trần, Bạch Tử Yên nói không nên lời, nói không nên lời hai chữ kia.
"Không phải."
Cô sợ, sợ liên lụy Tiêu Trần, sợ liên lụy đến đứa bé mình tự tay nuôi lớn.
"Mẹ, là, tự, nguyện, gả, à?"
Tiêu Trần lại một lần nữa, gằn từng chữ hỏi ra câu này.
Tiêu Trần giận dữ, ngày hôm nay phá lệ rất kiên trì.
Trong thiên địa chỉ còn tiếng mưa to, tất cả đều an tĩnh đến đáng sợ.
Những lời này dồn Bạch Tử Yên đến bên bờ vực sụp đổ, thành cọng cỏ đè chết con lạc đà cuối cùng.
"Mẹ, là, tự, nguyện, gả, à?"
Giọng non nớt, nhưng lại vô cùng kiên định của Tiêu Trần lại vang lên.
Tiêu Trần biết Bạch Tử Yên, mẹ ruột của mình, nhất định là không muốn.
Thế nhưng Tiêu Trần muốn ép cô tự nói ra, lớn tiếng nói ra.
Bạch Tử Yên sụp đổ khóc lớn, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào giữa hai chân.
Nhưng Tiêu Trần như một ác bá, mạnh mẽ nâng mặt Bạch Tử Yên lên, khiến Bạch Tử Yên nhìn mình.
"Mẹ, là, tự, nguyện, gả, à?" Tiêu Trần lại hỏi lại.
Bạch Tử Yên lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Mẹ là, mẹ là, mẹ là tự nguyện."
Trên mặt Long Diễm lộ ra nụ cười, bà lão vui mừng hé miệng không răng, mấy khách đến thăm hài lòng gật đầu.
Mưa to chợt dừng.
Tiêu Trần cười, cười giống như con ác lang.
"Roẹt."
Tiêu Trần rút ra đoản đao treo sau thắt lưng, đao tên Độc Hồn.
Tiêu Trần khẽ ôm lấy Bạch Tử Yên, nhẹ nhàng hôn lên trên trán cô.
Đôi môi Tiêu Trần mềm mại, khiến Bạch Tử Yên không nhịn được run rẩy.
"Mẹ ơi, mẹ lặp lại lần nữa, ban nãy mưa to quá, tôi không nghe rõ."
Đoản đao màu đen âm lãnh như lưỡi độc xà, làm cho trong lòng tất cả mọi người phát lạnh.
Một con bò cạp nhỏ màu tím nhảy xuống mặt đất, nhìn chằm chằm mọi người, trong mắt nhỏ tràn đầy ác độc.
Bạch Tử Yên ôm chặt lấy Tiêu Trần, nước mắt không ngừng rơi lên mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần khẽ hôn lên mặt, lên trán Bạch Tử Yên.
"Lớn tiếng nói ra, nói đi, không cần phải sợ, không cần phải sợ, tôi là Đại Đế, Thôn Thiên Đại Đế."
Tiêu Trần nhẹ nhàng nói.
"Em gái nhỏ, không cần phải sợ, nói đi, nói ra đi, nói cho đám chó tạp chủng này, nói cô không muốn."
Lưu Vọng Thiên nằm dưới đất gào thét như một con chó điên.
"Bạch cô nương, đừng sợ, đường hoàng tuyền kiểu gì cũng có người đi cùng, sẽ không cô độc."
Lão nho sinh khẽ vuốt chòm râu, tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng vẫn phong khinh vân đạm.
"A Di Đà Phật..." Khô Thân đại sư giãy dụa đứng dậy, trong miệng niệm Phật hiệu.
Các đệ tử, các trưởng lão sau lưng, lúc này đều quỳ trên mặt đất, rống to.
"Tông chủ, chúng ta không muốn, nói cho bọn họ biết chúng ta không muốn."
Bầu trời lúc này đột nhiên trong lại, tia nắng mặt trời len ra khỏi tầng mây, chiếu lên người Bạch Tử Yên.
Giờ khắc này, Bạch Tử Yên có dũng khí, Bạch Tử Yên ôm chặt Tiêu Trần, giãy dụa.
Cô nhìn Long Diễm, trong ánh mắt tràn đầy oán độc và kiên định.

Bình Luận

0 Thảo luận