Tiêu Trần trợn trắng mắt, biết tên lợn chết này không giữ mồm giữ miệng, lười đôi co với hắn ta.
"Vô Địch không sao chứ?" Tiêu Trần nhìn Võ Vô Địch hỏi.
Võ Vô Địch lắc đầu, chỉ là hâm mộ nhìn Tiêu Trần ở trong ngực của Tử Thần.
Tiêu Trần cảm thấy có chút buồn cười, xem ra anh ta vẫn nhớ, mẹ anh ta trước khi lâm chung trăn trối điều gì.
Để cho anh ta sớm tìm một vợ, sinh đứa con kháu khỉnh.
Tiêu Trần đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cười ha hả nói: "Không sao đâu Vô Địch, vợ sớm muộn gì cũng sẽ có."
"Ở trên địa cầu tôi tìm hai vợ cho ông, đều là mỹ nữ."
"Một người tên là Tần Uyển Thanh, một người là Hoàng Phủ Phương Linh, chờ thêm mấy năm, lúc chúng ta trở về, ông đi xem, nếu như hài lòng, ông đi thử xem sao."
Tiêu Trần đúng là biết ngụy biện, rõ ràng là tìm truyền nhân võ đạo cho tên tự bế Võ Vô Địch, hiện tại hắn lại nói thành tìm vợ.
Võ Vô Địch khó được bật cười, giơ ngón tay cái lên với Tiêu Trần.
Hắc Phong bất mãn, lắc lắc cái mông nhỏ không có đuôi.
"Trần Ca Nhi còn tôi thì sao? Lần này huynh đệ tôi ngay cả đuôi cũng bị mất cả đấy, chuyện chung thân của tôi, anh nên phụ trách."
Tiêu Trần nhìn thịt núng nính trên cái mông nhỏ, cảm thấy đã không có đuôi, hình như trở nên càng đáng yêu.
Duy nhất có chút tiếc nuối là, về sau không thể chơi cái đuôi của hắn ta nữa.
Tiêu Trần lại nghĩ tới người này có thẩm mỹ kỳ lạ, trợn trắng mắt nói: "Thẩm mỹ của anh có vấn đề, khi nào bình thường lại rồi hãy nói."
"Vì sao lại nói có vấn đề?" Hắc Phong bất mãn lẩm bẩm.
Sau đó Tiêu Trần, lại biết được chuyện sau khi mình hôn mê.
Tiêu Trần mới biết được, mình đã hôn mê trọn hai tháng.
Chất độc trong người tuy đã được phân giải nhưng một phần chất độc đã xâm nhập vào xương tủy, không thể diệt trừ được.
Quỷ dị hơn nữa là, sau đó chất độc thế mà lại đánh dấu lên hồn phách của Tiêu Trần.
Loại độc hoàn toàn mới này, đã coi Tiêu Trần như là nhà, an tâm ở lại.
Nói cách khác Tiêu Trần biến thành một độc nhân.
Dòng máu, mồ hôi, nướt bọt của Tiêu Trần, mọi thứ đều mang theo kịch độc.
Ngoại trừ chủ nhân Tiêu Trần ra.
Người khác nếu như bị dòng máu của Tiêu Trần dính đến, trong nháy mắt sẽ bị độc chết.
Lúc Tiêu Trần ngủ, Tử Thần đã dùng mồ hôi trên người Tiêu Trần thí nghiệm qua.
Một giọt mồ hôi lại có thể đầu độc mọi thứ trong ao lớn, khiến cho ao nước kia triệt để biến thành tử địa.
Độc tính mãnh liệt, quả thực nghe rợn cả người.
"Định mệnh, vậy sau này không phải sẽ thành người lạ chớ tới gần à?" Mặt Tiêu Trần phiền muộn.
Tử Thần cười, chỉ Lưu Tô Minh Nguyệt trên vai Tiêu Trần nói.
"Thật ra thì chỉ cần không tiếp xúc với dịch, ví dụ như nướt bọt, huyết dịch, còn có mồ hôi, là không có vấn đề gì, cậu xem cô ấy có làm sao đâu."
Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy còn có thể tiếp thu.
Trước đây Tiêu Trần gặp một độc nhân trời sinh, đó chân chính là người lạ chớ tới gần.
Bởi vì loại độc nhân ấy, ngay cả hơi thở ra, đều có thể khiến người khác trúng độc người ngã ngựa đổ.
"Loại trên người cậu này là độc mới, vô cùng quỷ dị, không chỉ có độc tính là tôi ít thấy trong cuộc đời, hơn nữa lại có thể có lực sát thương kinh khủng đối với linh hồn."
Tử Thần nói và giơ bàn tay nhỏ bé của Tiêu Trần lên, nhẹ nhàng nặn ra một giọt máu.
Máu bây giờ của Tiêu Trần, cũng đã khôi phục thành màu đỏ bình thường.
Tử Thần bỏ giọt máu kia lên trên bàn tay của mình.
Một màn kinh khủng đã xảy ra.
Máu tươi trong nháy mắt xâm nhập vào trong thân thể của Tử Thần, thân thể của Tử Thần lập tức biến thành màu xám đen, hiện đầy vết rách sợ hãi.
Bộ dạng này, giống với lúc Tiêu Trần trúng độc sâu nhất.
Tiêu Trần lập tức ý thức được vấn đề.
Tử Thần chính là không có thực thể, trạng thái của cô là linh hồn.
Đại mỹ nhân trước mắt này, chính là có dáng vẻ của cô lúc còn sống, do bản thân Tử Thần huyễn hóa ra.
Chất độc này thực sự đáng sợ đến mức có thể đầu độc linh thể ư?
Rất nhanh Tử Thần lại khôi phục trạng thái ban đầu, mỉm cười nói.
"Loại độc chất này vô cùng lợi hại, mặc dù bây giờ không tạo được tổn thương gì người có cấp bậc như tôi."
"Thế nhưng nếu như có thể lợi dụng thật tốt, sau khi lớn lên, sẽ trở thành một sự giúp đỡ lớn cho cậu."
"Một đường võ đạo, quá mức đơn điệu chán nản, lúc rảnh rỗi, luyện một chút loại độc chất này cũng là cực tốt."
Tử Thần nói, lấy ra một cái quyển trục màu đen từ phía dưới Tử Triều, nhét vào trong tay Tiêu Trần.
"Đây là cái gì?" Tiêu Trần tò mò mở quyển trục ra.
Tử Thần nhẹ nhàng cười: "Đây là một quyển Độc Kinh mà ta đã từng lấy được, chủ nhân trước đây của nó tên là Độc Thần, bên trong có rất nhiều phương pháp tu luyện không thể tưởng tượng nổi, cậu có thể xem xem."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận