"Oành oành oành!"
Sau đó toàn bộ thiên địa điên cuồng rung lắc, giống như có man hoang dã thú đang giẫm đạp trời đất vậy.
Một dòng sông huyết sắc, giống như một vạn con ngựa đang phi nước đại bọc lấy sức mạnh sấm sét hình thành trên bầu trời, dòng sông huyết sắc đổ xuống phía dưới không hề có điểm dừng.
Trong nháy mắt thiên địa ở nơi này bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, đẹp đến mê hồn.
Dòng sông lớn vượt qua thời gian và không gian, điên cuồng gầm thét chảy đến, cuốn lấy Nho Sinh âm hồn bất tán bên cạnh, rồi biến mất trong thiên địa.
Lợi dụng khoảnh khắc hiếm có này, Tiêu Trần giậm chân, phóng lên trời như đại bác, bay thẳng đến chỗ ngọn lửa hồ ly màu xanh lam đang bốc cháy hừng hực trên vòm trời.
Giờ phút này, chỉ cần trên người Tiêu Trần có lỗ thủng thì đều có tứ chi của đám ký sinh trùng đó thò ra ngoài, tình huống đã tới tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, có lẽ Tiêu Trần sẽ bị đám ký sinh trùng quỷ dị có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận, nhưng không thể bắt được này gặm nhấm thành một cái xác rỗng.
Không chút do dự, Tiêu Trần lao vào ngọn lửa hồ ly xanh lam đang rực cháy.
Hiệu quả rất rõ ràng, tất cả tứ chi của đám ký sinh trùng trải duỗi ra trên cơ thể Tiêu Trần sau khi chạm vào ngọn lửa tự nhiên của Cửu Vĩ Hồ, tất cả đều thét chói tai, lui vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Nhưng vẫn chưa đủ, trong cơ thể Tiêu Trần không có lửa nên không thể giải quyết được vấn đề.
Không chút do dự, Tiêu Trần há miệng ra, đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Giống như kình thôn hổ phệ, tất cả lửa hồ ly đều bị hút vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả các bộ phận trên cơ thể Tiêu Trần đều phun ra ngọn lửa xanh lam.
Từng đợt tiếng thét làm cho người ta sợ hãi vang lên trong cơ thể Tiêu Trần.
Khi ngọn lửa xanh lam ngày càng trở nên hừng hực hơn, những tiếng thét đó cũng dần dần tan biến.
Cảm giác được đám ký sinh trùng trong cơ thể đã hoàn toàn bị đốt sạch, trong lòng Tiêu Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi con mẹ nó yêu cô chết mất." Tiêu Trần vọt tới trước mặt Cửu Vĩ Hồ, ôm lấy Cửu Vĩ Hồ vẫn còn đang mơ hồ, hôn chụt một cái.
"Cậu... Cậu... Cậu vừa làm cái gì thế?" Cửu Vĩ Hồ vừa che miệng vừa lắp bắp hỏi.
"Hê hê hê..." Tiêu Trần cợt nhả vẫy vẫy tay: "Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cho tôi hôn một cái cũng không có việc gì đâu."
Nhưng đúng lúc này, dòng sông huyết sắc cuồn cuộn biến mất trên bầu trời, bóng dáng âm hồn bất tán của Nho Sinh lại xuất hiện.
Không còn thời gian để nói chuyện phiếm, đánh cái rắm nữa, Tiêu Trần lướt qua Cửu Vĩ Hồ, bảo vệ cô ta sau lưng: "Đợi đến khi bắt đầu đánh nhau, cô đưa theo đám nhỏ chạy đi. Đây là một thế giới quy tắc đảo ngược, cô cứ tìm cách thoát ra một mình. Nếu tôi không đi ra được, cô hãy trở về phiến tinh không đó, đến Địa Cầu tìm Tiêu Trần ma tính, bảo hắn đến thế giới này thay tôi."
Những lời của Tiêu Trần giống hệt như là di ngôn, đúng thế, đây chính là di ngôn của Tiêu Trần.
Bởi vì Tiêu Trần không chắc sẽ thoát ra khỏi đây được. Sức mạnh Võ Thần bị hạn chế, sức mạnh Đại Đế bị phong ấn. Bây giờ Tiêu Trần chỉ có thể dựa vào Kim Nhãn Cương thi không biết cấp bậc này.
"Cậu nhất định sẽ đi ra ngoài." Cửu Vĩ Hồ nhìn Tiêu Trần vẻ mặt bình tĩnh nói.
Sau đó, Cửu Vĩ Hồ vọt đến trước mặt Tiêu Trần, ôm lấy đầu Tiêu Trần, đặt môi mình lên môi Tiêu Trần.
Một viên yêu đan màu xanh lam truyền từ miệng Cửu Vĩ Hồ sang miệng Tiêu Trần.
Cửu Vĩ Hồ phun ra yêu đan, sắc mặt trở nên tái nhợt, ba cái đuôi trong số chín chiếc lập tức biến mất.
Thế nhưng Cửu Vĩ Hồ lại rất vui vẻ, cô ta khẽ chớp mắt với Tiêu Trần, phong tình vạn chủng, mê hoặc chết người không đền mạng.
"Tôi cho cậu mượn yêu đan, tôi đợi cậu đi ra trả lại cho tôi."
Cửu Vĩ Hồ là một nữ tử rất thông minh, biết mình ở lại đây chỉ gây thêm cản trở cho Tiêu Trần, nên không chút do dự, cô ta cuộn mấy cái đuôi còn lại của mình lên, dẫn đám nhóc con chạy trối chết.
Ngậm lấy nội đan của Cửu Vĩ Hồ, Tiêu Trần nở nụ cười.
"Được người đẹp tin tưởng như thế, Tiêu mỗ nhất định sẽ không phụ lòng tin của cô."
"Đao tới đây."
Tiêu Trần vươn tay nắm lấy một cái, dòng sông huyết sắc đã biến mất ầm ầm gầm thét quay trở lại từ chân trời.
Dòng sông gào thét chảy cuồn cuộn đến, bắt đầu co rút lại rồi ngưng tụ, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh trường đao huyết sắc rơi vào trong tay Tiêu Trần.
Đã rất lâu, rất lâu không dùng đao rồi.
Tiêu Trần thậm chí còn quên mất, lần cuối cùng hắn dùng đao là khi nào.
Nhưng không sao cả, đao là thứ được khắc trong xương tủy của Tiêu Trần.
Chỉ cần một thanh đao trong tay, Tiêu Trần chính là Đại Đế bất khả chiến bại trên thế gian này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận