Mắt bò cạp nhỏ đầy nước mắt, bi thương không gì sánh được.
Đột nhiên từng đợt bạch quang chớp động trên người bò cạp nhỏ.
Toàn bộ thiên địa hắc ám tĩnh lặng cũng bị bạch quang bị chiếu sáng.
Từng tiếng ngâm xướng hùng vĩ thần thánh vang lên giữa thiên địa.
Vùng trời nơi được bạch quang bao phủ xuất hiện một quốc gia hư ảo rộng rãi.
Khí tức thần thánh bao phủ đại địa, tất cả hắc ám không còn chỗ có thể ẩn nấp.
Ác ý vô biên bỗng bị tách rời ra, biến mất trong thiên địa.
Giống như là cảm nhận được uy hiếp, ác chi hoa chập chờn rồi lập tức chui vào trong vết thương trên ngực Tiêu Trần, tự giấu kín bản thân nó.
Bóng dáng Cửu Vĩ Yêu Hồ xuất hiện ở phương xa.
Nàng ta nhìn trên trời cao, nhìn thấy thiên quốc hư ảo thì nhất thời lại có chút ngây dại.
"Đây chính là Thiên Quốc Mệnh Vận cô nói sao?"
Lúc này bóng dáng Phong Linh Nhi cũng xuất hiện, vẻ mặt khó mà tin được nhìn lên trời cao.
Khí tức thần thánh làm cho nàng ta thấy thoải mái đến mức dị thường.
Nhưng thiên quốc mang lại cho nàng ta một cảm giác mong muốn mà không thể đạt đến.
"Không đúng, không đúng."
Đột nhiên Cửu Vĩ Yêu Hồ lẩm bẩm nói.
Phong Linh Nhi nhíu mày hỏi: "Cái gì không đúng?"
"Đây là thiên quốc không hoàn chỉnh." Cửu Vĩ Yêu Hồ nỗ lực cau mày.
"Thiên quốc không hoàn chỉnh?"
Phong Linh Nhi nghi ngờ nhìn lên trời cao, nhưng rất nhanh nàng ta đã hiểu ý của Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Thiên quốc hư ảo giữa bạch quang to lớn lại chỉ chiếm một phần mười.
Có rất nhiều nơi trong thiên quốc không hiện ra.
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi." Cửu Vĩ Yêu Hồ chán nản ngồi dưới đất.
Nhìn dáng vẻ Cửu Vĩ Yêu Hồ bi thương chết từ trong tâm, Phong Linh Nhi cau mày hỏi: "Biết cái gì?"
Phong Linh Nhi cười cười lộ vẻ sầu thảm, vẽ một vòng tròn trên mặt đất.
Tiếp đó lại chia vòng tròn này làm mười phần bằng nhau.
Sau đó cô lại lại viết các chữ nhỏ kỳ lạ trên mười phần này.
Phong Linh Nhi thấy có chút kỳ quái, bởi vì cho dù làm như thế nào nàng ta cũng không thể đọc được nghĩa của những chữ này.
Đến cảnh giới này của nàng ta, vạn vật thống nhất, gần như là không có cái gì mà không thể đọc được, nhưng lại vẫn cứ không thể đọc được ý nghĩa của những chữ này.
"Sáng Giới Thập Tự."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Phong Linh Nhi, nàng ta nhẹ nhàng nói.
Phong Linh Nhi nhẹ nhàng lắc đầu biểu thị không rõ lắm.
Cửu Vĩ Yêu Hồ ngơ ngác nhìn vòng tròn trên đất rồi nói rằng.
"Mười chữ này là một trong những lực lượng mạnh nhất vào thời kì đại địa vô tận, trước đây chủ của tôi cũng từng bị mười chữ này tổn thương qua."
"Trong truyền thuyết, khởi nguyên tất cả thế giới đều đến từ mười chữ này."
"Mỗi một chữ trong mười chữ này đều có lực lượng thần kỳ của riêng bản thân nó."
Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ Tiêu Trần ở xa xa, nói tiếp: "Ví dụ như chữ trên người hắn sở hữu sức mạnh phong trấn khổng lồ, nên nó có thể trấn áp tất cả."
"Lẽ nào mười chữ này có liên hệ gì đó với thiên quốc trên đỉnh đầu?"
Phong Linh Nhi xem vòng tròn trên mặt đất, hình như đã hiểu ra cái gì.
Cửu Vĩ Yêu Hồ gật đầu: "Ở thời kì đại địa vô tận, Sáng Giới Thập Tự đã từng xuất hiện toàn bộ trong thời gian chiến tranh được ấn định trước ngắn ngủi.
Mà Thiên Quốc Mệnh Vận cũng mở ra một lần vào lúc đó, cũng là một lần duy nhất.
Nhưng trước đây chiến đấu được ấn định quá mức hỗn loạn, hơn nữa còn có Lực Hỗn Độn có uy lực to lớn hơn Sáng Giới Thập Tự tham chiến.
Nên không ai chú ý chi tiết vào việc Thiên Quốc Mệnh Vận mở ra.
Chờ đến sau này người còn sống muốn truy tra cũng đã không còn nơi để xuống tay.
Dựa theo tình huống hiện tại để suy đoán, chỉ sợ điều kiện tiên quyết để triệu hồi ra Thiên Quốc Mệnh Vận hoàn chỉnh sẽ là phải tập hợp Sáng Giới Thập Tự."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói với khuôn mặt tuyệt vọng.
Sáng Giới Thập Tự lơ lửng không cố định, tuy thỉnh thoảng có hiện thân trong vô số năm qua, nhưng tối đa cũng chỉ hai chữ mà thôi.
Muốn tập hợp mười chữ không khác chuyện thiên phương dạ đàm chút nào.
Không có cách nào tập hợp đủ mười chữ, thì sẽ không có cách nào mở Thiên Quốc Mệnh Vận ra.
Cửu Vĩ Yêu Hồ si ngốc cười lên, trước đây thấy Thiên Quốc Mệnh Vận nên cho rằng đã nhìn thấy hy vọng, cho rằng có thể gặp hắn ta một lần nữa.
Ai biết sau khi hiểu rõ chân tướng cũng vẫn là tuyệt vọng vô biên.
Bi thương chết trong tâm khảm.
Có đôi khi người ta cũng không sợ trắc trở, nhưng lại sợ tuyệt vọng không thể nhìn thấy bờ.
Trong hư không vô tận có một con dơi to lớn đi xuyên qua cực nhanh.
Tiêu Trần ma tính đứng ở trên đầu con dơi nhìn ra vô tận ngôi sao ở phía xa.
"Công tử, ăn một chút gì đi!"
Thân thể nhu nhược của Tương Tư nhích lại gần, trong tay bưng một cái khay, trên khay lại có một chén canh.
Tiêu Trần ma tính có chút bất đắc dĩ.
Cái tên Tương Tư cho đao linh thực sự là quá đặc biệt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận