"Rầm!"
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng còn nóng rực hơn đại bạo diễm cháy lên ở nơi này.
Dưới cái xinh đẹp là hủy diệt điên cuồng.
Trong nháy mắt đóa hoa muốn nổ tung lên, hư không xung quanh bị nổ vỡ vụn như tấm kính bị vỡ vậy.
Từng vết rách hư không kinh khủng xuất hiện ở xung quanh đó, phát ra tiếng kêu rên điên cuồng như ma quỷ ăn thịt người.
"Cô- "
Giọng Sơ Thất hoảng sợ chìm ngập trong lúc nổ tung kinh khủng.
Mà Lệnh Hồ Lạc Hoa giống như cũng đã dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Sắc mặt cô ta tái nhợt ngồi trên sóng ma khí, ôm thật chặt cặp giày thêu kia.
Sau khi hủy diệt là yên lặng khó có được.
Trái tim Lệnh Hồ Lạc Hoa lại hiện lên bóng hình người đó.
Dần dần Lệnh Hồ Lạc Hoa lại có chút ngây dại.
Không biết từ khi nào bóng dáng Sơ Thất lại lần nữa xuất hiện trong hư không vụn vỡ.
Cô ta có chút chật vật, trường bào màu xanh lục trên người đã bị nổ thành rách rách rưới rưới.
Mặt nạ kỳ quái trên mặt cũng bị nổ banh phân nửa, lộ ra da thịt như dương chi bạch ngọc.
Nhưng cô ta vẫn như dong trước thong, chắp bút viết.
"Tương tư như biển sâu, cố hương như trời cao."
Sơ Thất như đang viết lời kết thúc cho Lệnh Hồ Lạc Hoa.
Lệnh Hồ Lạc Hoa đã mất đi cảm giác, thậm chí cô ta cũng không cảm giác được thân thể đang khó chịu.
"Tôi sẽ giúp cô không còn chút thống khổ nào mà rời khỏi thế giới này."
Giọng Sơ Thất thương xót nhẹ nhàng vang lên.
Cô ta viết xuống câu nói sau cùng trên quyển sổ nhỏ.
"Một dòng viết chuyện tương tư."
Đây giống như là lời tổng kết cuộc đời Lệnh Hồ Lạc Hoa.
Lệnh Hồ Lạc Hoa có hơi mệt nhọc, đầu óc bắt đầu hỗn loạn.
Nàng ôm thật chặt đôi giày thêu, từ từ nhắm hai mắt lại.
"Thì ra chết là một cảm giác như thế, nhẹ bẫng."
Lệnh Hồ Lạc Hoa dùng hết khí lực cuối cùng ngẩng đầu lên, cô ta muốn nhìn về phương xa, ánh nhìn cuối cùng.
Nàng hy vọng hắn đạp không mà đến.
Nàng biết đây là một hy vọng xa vời, huống hồ cô ta đã mù, điếc, câm.
Lệnh Hồ Lạc Hoa rơi một giọt nước mắt, đây là lần đầu tiên cô ta rơi nước mắt từ khi cô ta có thể ghi nhớ tới nay.
Nước mắt làm mơ hồ ánh nhìn, nhưng trong mơ hồ, hình như cô ta nhìn thấy một bóng người.
Một thân hắc bào, phong độ nhẹ nhàng.
"Ảo giác sao?"
"Xin lỗi." Nhìn Lệnh Hồ Lạc Hoa nhắm mắt lại, một giọt nước mắt xẹt qua gương mặt Sơ Thất.
"Lái xe đi, lái xe đi."
Một âm thanh non nớt mà phách lối vang lên trong hư không.
"Cậu chạy nhanh lên một chút cho lão tử, vụ nổ lớn vừa rồi tuyệt đối là Thiên Ma Vũ của người yêu cậu."
Tiêu Trần nhân tính nhéo lỗ tai Tiêu Trần ma tính, hung tợn vặn giống như vặn ga xe máy.
Mặt Tiêu Trần ma tính không chút thay đổi, bóng dáng nhảy cực nhanh trong hư không.
Sơ Thất lau nước mắt, muốn tự tay ôm lấy thân thể Lệnh Hồ Lạc Hoa.
Cô ta muốn mang Lệnh Hồ Lạc Hoa đi, mang tới một nơi non xanh nước biếc để mai táng.
Nhưng Sơ Thất vừa đưa tay ra, trong nháy mắt đã ngừng lại trước người Lệnh Hồ Lạc Hoa.
Chẳng biết từ lúc nào, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô ta.
Trong nháy mắt cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi, chiếm cứ thân thể Sơ Thất.
Sơ Thất chỉ cảm giác thân thể mình như rơi vào vũng bùn, nửa bước khó đi.
Tay nắm bút lông của cô ta vì sợ hãi mà run rẩy kịch liệt.
Sơ Thất chật vật ngẩng đầu, cô ta nhìn thấy một đôi mắt.
Một đôi mắt lạnh lùng, không hề có sự thương hại.
Như vòng xoáy ở sâu trong biển, cắn nuốt tất cả mọi thứ.
"Mẹ kiếp, lão tử đã nói tuyệt đối là người yêu cậu."
m thanh non nớt mà phách lối vang lên.
"Cứu người đi, sắp đánh rắm ra rồi xem cớt gì nữa!"
"Tịch Diệt Thiên Chinh."
m thanh lạnh như băng vang lên.
Trong nháy mắt một không gian kinh khủng hình thành ở chỗ này.
Bóng tối bao trùm xuống, che phủ hết thảy.
Thời gian, không gian, mọi thứ đều ngừng lại, chỉ có sợ hãi cuồng hoan ở nơi này.
Lạnh giá leo lên trong đầu Sơ Thất.
Trên không tốt xấu lẫn lộn, cứ như là chỉ còn lại có một mình cô ta.
Bên tai quanh quẩn âm thanh lạnh như băng vừa rồi.
Thời gian ngừng lại.
Nhân sinh hỗn độn.
"Không phải!"
"Đây không phải là con người vô lực như mình."
Trong lòng Sơ Thất điên cuồng kêu gào.
Như con kiến hôi nhỏ bé giành được hy vọng thương hại dưới chân người khổng lồ.
Nhưng làm sao người khổng lồ có thể biết thương hại một con giun dế?
"Trên, ôm cô ta, hôn cô ta."
Tiêu Trần nhân tính xúi giục Tiêu Trần ma tính đi làm một vài chuyện kỳ quái.
Tiêu Trần ma tính biết hàng này lại tái phát bệnh tâm thần, không thèm để ý thằng ngu này.
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng giơ tay lên, thân thể Lệnh Hồ Lạc Hoa bay đến bên người của hắn.
"Ừm?"
Tiêu Trần ma tính thấy có chút kỳ quái ừm một tiếng.
"A, làm sao vậy, có phát hiện thứ gì kinh người sao?" Tiêu Trần nhân tính tò mò.
"Chết lại như không chết, sống lại như không sống."
Tiêu Trần ma tính nhíu mày, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ gặp trạng thái kỳ quái này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận