"Cô tới giết tôi sao?" Lệnh Hồ Lạc Hoa tò mò hỏi.
Lúc này giọng cô ta tràn đầy ngây thơ, hình thành đối lập rõ ràng với hình thể tràn ngập cám dỗ của cô ta.
Tựa như nét thiếu nữ ngây thơ và vẻ nữ nhân thành thục mê hoặc được dung hợp hoàn mỹ trên người cô ta.
"Cô tên là gì?" Thấy người thần bí không có ý trả lời, Lệnh Hồ Lạc Hoa tiếp tục hỏi.
Rốt cuộc người thần bí ngẩng đầu, không mở mặt nạ rà mà nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Lạc Hoa.
"Sơ Thất, các tỷ tỷ cũng gọi tôi là Sơ Thất, bởi vì được nhặt vào ngày mùng bảy, nhưng tôi không thích tên này."
cuối cùng người thần bí mở miệng, giọng nói réo rắt trong trẻo, cực kỳ dễ nghe.
"Vì sao?"
"Chỉ là không thích, không vì cái gì cả."
Sơ Thất lắc đầu, nói như chém đinh chặt sắt.
Lệnh Hồ Lạc Hoa nhẹ nhàng nở nụ cười, liếm khóe miệng tràn rượu ra.
"Cô cười cái gì." Sơ Thất có chút tức giận hỏi.
Lệnh Hồ Lạc Hoa đứng lên từ hư không, hoa tuyết lục sắc trên người nhẹ nhàng rơi xuống.
Đôi chân trần xinh đẹp của cô ta nhẹ nhàng chạm vài cái, mắt cá chân trong suốt mượt mà như đang phản chiếu lấp lánh trong hư không tăm tối.
"Trước đây tôi cũng giống như cô, chán ghét tất cả mọi thứ."
Lệnh Hồ Lạc Hoa ngắm giầy thêu trong tay, trong ánh mắt bộc phát màu sắc kinh người, như là nhìn thấy cả thế giới.
"Nhưng sau ngày đó, tôi gặp được hắn, cô có người mình thích không?"
Sơ Thất sửng sốt, lập tức lắc đầu, "Không có ai thích tôi, tôi cũng không thích người khác."
"Đáng tiếc."
Gương mặt Lệnh Hồ Lạc Hoa toát vẻ đồng tình, sau đó nghiêng hồ lô rượu đang cầm trong tay đi, rượu trong suốt chậm rãi chảy ra từ hồ lô.
"Không đáng tiếc."
Sơ Thất lắc đầu, cúi đầu bắt đầu viết.
"Lệnh Hồ Lạc Hoa, nữ, 49.152 tuổi, sống ở Ma Vực đại thế giới- "
Sơ Thất vừa viết vừa nhắc lại.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc đời Lệnh Hồ Lạc Hoa hiện ra không sót chút gì.
Khi Sơ Thất nhắc tới, Lệnh Hồ Lạc Hoa ngày càng tò mò.
Bởi vì có rất nhiều chuyện không có khả năng có người thứ hai biết, nhưng người trước mắt này lại có thể nói ra.
Nhưng rất nhanh Sơ Thất ngừng bút.
"Không mệt mỏi sao?" Sơ Thất có chút không hiểu hỏi.
Đương nhiên Lệnh Hồ Lạc Hoa biết Sơ Thất đang hỏi cái gì?
"Không mệt, khi cô thích một người, cô sẽ không có cảm giác mệt mỏi nữa."
Lệnh Hồ Lạc Hoa ôm giầy thêu, gương mặt hạnh phúc.
"Tôi không hiểu." Sơ Thất lắc đầu.
"Một ngày nào đó cô sẽ hiểu, bởi vì cô sẽ gặp phải người nào đó được số mệnh an bài."
"Thật vậy chăng?" Sơ Thất có hơi không tin.
"Thực sự, trước đây tôi cũng không tin, nhưng cho đến khi gặp hắn."
Một sát thủ, một vật, hai người vốn nên ngươi chết ta sống.
Lúc này lại giống như bạn bè đã lâu năm không gặp, rảnh rỗi trò chuyện ở chỗ này.
Sơ Thất dừng bút trong tay lại, ngồi xếp bằng trong hư không, hiếu kỳ nói: "Vậy cô có thể nói cho tôi biết một chút về hắn không, tôi lại không lấy được tin tức của hắn."
"Được." Trên mặt Lệnh Hồ Lạc Hoa mang ý cười, cực kỳ hài lòng.
"Ui, cô nương thật xinh đẹp, cô đang muốn kể chuyện xưa sao?"
Lúc này một giọng nói mang vẻ lưu manh vang lên.
Đương nhiên đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là giọng nói này là một nữ nhân.
Một nữ tử mặc bộ giáp chỉ có vài miếng che khuất bộ phận quan trọng, lộ ra nửa cái mông, ăn mặc cực kỳ hở hang đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Nữ tử khiêng một trường thương màu đen, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Hơn nữa điều quỷ dị là trên đầu thương dùng một sợi dây màu đỏ treo một cái đầu lâu màu đen.
Khi nữ tử đi tới, đầu lâu màu đen phát ra tiếng cười khanh khách, làm cho người ta tê cả da đầu.
Khuôn mặt nữ tử quyến rũ là vẻ cà lơ phất phơ, tóc dài màu đỏ như biểu cảm nhiệt tình như lửa trên mặt cô ta ta.
Nữ tử lắc lư đi tới bên cạnh Lệnh Hồ Lạc Hoa, lau hàng rượu bên mép, ngữ xuất kinh nhân nói: "Con gái, tôi có thể liếm chân cô không?"
"Biến thái." Sơ Thất có chút tức giận nói thầm.
Hoa tuyết lục sắc đang rơi xung quanh cũng theo tâm tình dao động của Sơ Thất mà trở nên có chút hung hăng.
Lệnh Hồ Lạc Hoa nhấc đôi chân hoàn mỹ của mình lên nhìn, nhìn chằm chằm mắt cá chân trắng nõn mượt mà, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không được, thân thể tôi chỉ có thể để hắn chạm."
"Keo kiệt." Nữ tử đi đến bên cạnh Lệnh Hồ Lạc Hoa: "Tôi nghe kể chuyện xưa một chút cũng được chứ?"
"Cạc cạc cạc két..."
Lúc này đầu lâu mà nữ tử treo trên trường thương màu đen cười quỷ dị.
"Vợ mày chết rồi, cười mợ mày à." Nữ tử không nhịn được mắng một câu.
"Người đàn bà chanh chua." Sơ Thất tức giận mở quyển sổ nhỏ.
"Đừng xem, không cần phiền phức như vậy, tự tôi nói."
Nữ tử lưu manh nói rằng: "Tôi tên là Huyết Dực, đại tổng quản của Tu La đại thế giới, ước mơ của tôi là trở thành nữ vương."
"Còn cái gì cần phải biết không?"
Huyết Dực chớp mắt to, khiêu khích nhìn Sơ Thất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận