Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1715: Yêu cầu của phu nhân

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Phu nhân đắc ý cười cười: "Anh có đồng ý dẫn tôi đi gặp thiếu hiệp hay không."
"Rồi rồi rồi-" Lưu Thiên Tứ đau đến mặt cũng đen rồi, đầu gật như gà con mổ thóc.
Bởi vì Lưu Tô Minh Nguyệt muốn ăn cái này cái kia, trên người mình lại không có bạc, Tiêu Trần chỉ có thể mang theo hai tỷ muội Lữ Linh Đồng, đi dạo ở trên đường cái, thuận tiện để cho các cô trả tiền.
"Công tử, vì sao cậu không muốn làm minh chủ?" Đi nửa ngày, rốt cuộc Lữ Linh Đồng lấy hết dũng khí, hỏi sự nghi ngờ của mình.
Vị trí minh chủ cũng coi là truy cầu đỉnh cao của người trong giang hồ rồi, mà Tiêu Trần lại không thèm quan tâm đến vị trí dễ như trở bàn tay này.
Tiêu Trần vừa mua cho Lưu Tô Minh Nguyệt một ít đồ ăn vặt, vừa trả lời: "Tại sao tôi phải làm minh chủ rắm chó kia?"
"Vì danh hay là vì lợi? Tôi đều không cần." Tiêu Trần lại bổ sung một câu.
Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi.
Lữ Linh Đồng chưa bao giờ thấy người không vì danh không vì lợi.
Lữ Linh San một bên cũng không tin, gương mặt trào phúng: "Cậu thì giỏi khoác lác!"
Tiêu Trần lười giải thích với các nàng, bởi vì không có trải qua một chuyện, các nàng sẽ không có cách nào cảm động lây, nói cũng vô ích.
Lúc này, Lưu Thiên Tứ đột nhiên bật ra từ bên cạnh, đi theo phía sau là phu nhân dung mạo xinh đẹp.
Lưu Thiên Tứ nhìn Tiêu Trần, cười ha hả: "A, hi hi tiểu huynh đệ, thật là đúng dịp."
Tiêu Trần liếc mắt: "Anh đi theo tôi trong thời gian bao lâu? Trùng hợp cái rắm á!"
Lưu Thiên Tứ lúng túng sờ sờ đầu, "Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại, chuyện này cũng bị cậu phát hiện."
Tiêu Trần nhìn phu nhân sau lưng Lưu Thiên Tứ, hỏi: "Lão bà anh?"
Lưu Thiên Tứ tối sầm mặt, "Ác phụ như thế này, cô ta xứng sao?"
"Lưu Thiên Tứ, anh con lợn chết này." Phu nhân tức giận nghiêm khắc nhéo nhéo lỗ tai Lưu Thiên Tứ.
Tiêu Trần cũng không nói chuyện, đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Xem dáng vẻ hai người này, hẳn là đều có chút ý tứ đối với đối phương, nhưng hình như lại đều có chút chuyện riêng, không có ý tứ làm rõ quan hệ.
Tiêu Trần cười lắc đầu, mang theo đồ ăn vặt đã gói kỹ, chắp tay sau đít giống như một lão thái gia, đi tới đường cái huyên náo phía trước.
"Này, mỹ nữ, hẹn không." Tiêu Trần nhìn mỹ nữ tụm năm tụm ba trên đường, trạm gác lưu manh bùng lên, "Ai ai, đừng nhá, tiểu gia tôi sức dài vai rộng- "
"Phi lưu manh, thứ không biết xấu hổ."
"Lưu manh, tôi báo quan rồi."
Các mỹ nữ hung hăng trợn trừng mắt với Tiêu Trần, cũng không thiếu người có gan lớn, trực tiếp nhìn trộm.
"Ai ai, có chuyện nói rõ ràng, mỹ nữ cô sao lại mắng chửi người thế?"
"Ai ai, mỹ nữ đừng chạy, còn xấu hổ, ha hả, nhưng mà tôi thích."
Mấy người đi theo phía sau nhìn đến mắt chữ O mồm chữ A.
Người này có khí khái anh hùng lúc trước đại phá Long Nguyên sơn trang, đánh chúng hào kiệt không dám lên tiếng.
Bây giờ Tiêu Trần thể hiện hoàn toàn khí chất quý tử khờ khạo của nhà địa chủ, ức hiếp phụ nữ đàng hoàng trên đường phố.
Chuyển biến thế này cũng quá lớn rồi, làm cho mấy người theo sau lưng có chút không tỉnh ngộ nổi.
Hơn nữa ở Thiên Vũ quốc, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng bên đường chính là tội danh rất lớn.
Lưu Thiên Tứ lau mồ hôi, "Tiểu huynh đệ, quan binh tới, có phải nên tránh mặt trước hay không."
"Lão tử phạm pháp?" Tiêu Trần tức giận liếc mắt.
Lưu Thiên Tứ nghiêm túc gật đầu, "Theo luật lệ Thiên Vũ quốc, đúng là tiểu huynh đệ phạm vào vương pháp."
"Ầy được rồi!" Tiêu Trần cũng chỉ là rảnh rỗi buồn chán, nếu phạm pháp, chúng ta không làm là được.
Mấy người tách ra khỏi chỗ quan binh, trở lại khách sạn Duyệt Lai.
"Nói đi, theo tôi có chuyện gì, vẫn cứ ấp úng." Tiêu Trần ngồi vị trí cũ, gọi một chén mì.
Lưu Thiên Tứ nhìn phu nhân, phu nhân gật đầu nói thẳng: "Thiếu hiệp có thể để cho tiểu nữ tử đi theo ngài hay không, ba ngày, chỉ cần ba ngày là được."
"Không hiểu kiểu gì." Tiêu Trần đương nhiên nói từ chối.
Phu nhân giống như đã ngờ tới Tiêu Trần sẽ cự tuyệt, lấy ra một xấp ngân phiếu dầy từ trong lòng ngực, "Cái này là một chút tâm ý của tôi."
Tiêu Trần nhìn một chút ngân phiếu, lại nhìn mấy người còn lại, từ ánh mắt của bọn họ là có thể thấy được, đây tuyệt đối là một khoản tiền lớn.
"Tiền à, "Tiêu Trần lắc đầu: "Tôi không có hứng thú gì, ngược lại là tôi thật tò mò nguyên nhân cô muốn đi theo tôi."
Thấy Tiêu Trần thờ ơ đối với số tiền lớn này, phu nhân hơi kinh ngạc.
Nhìn Tiêu Trần không nhanh không chậm ăn mì, phu nhân suy nghĩ, quyết định thành thật trả lời, "Bởi vì tôi cảm thấy theo công tử an toàn nhất."
"Nói tiếp." Tiêu Trần không mặn không nhạt trả lời một câu.
Phu nhân nhìn hai tỷ muội Lữ Linh Đồng, hình như có hơi không muốn nói chuyện này ở trước mặt những người khác.
Lữ Linh Đồng là cô nương có ánh mắt, thấy một màn này thì muốn kéo Lữ Linh San đi.

Bình Luận

0 Thảo luận